Trang 459# 2
Chương 919: Chỉ có từng trải qua mới có thể trưởng thành
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Cùng lúc đó, Thần Thánh Hỏa Diễm của Vô Kỵ đã chậm rãi bay tới, rơi xuống trên đầu Goblin Tầm Bảo.
“Tấn công!”
Nhìn thấy Goblin Tầm Bảo đã kích hoạt Bẫy Rập Hỏa Diễm, lại bị vướng hiệu quả Cấm Ngôn, Vô Kỵ truyền đạt mệnh lệnh tấn công, nghề nghiệp tấn công tầm xa phía sau nhận được mệnh lệnh lập tức phát động tấn công đối với Goblin Tầm Bảo.
Đừng thấy gã này chỉ còn lại một chân mà coi thường, tốc độ chạy giảm xuống không ít, nhưng tốc độ của gã vẫn không phải là thứ đám người chơi có thể chạm tới được, chỉ chớp mắt Goblin Tầm Bảo đã bỏ lại đòn tấn công của đám người chơi phía sau lưng.
“Lách cách…”
Đúng lúc này, một âm thanh kích hoạt bẫy rập nữa lại vang lên, sau đó mọi người chỉ thấy Goblin Tầm Bảo phía không xa bị đóng băng thành một bức tượng.
Goblin Tầm Bảo lúc này đã bị Vô Kỵ sử dụng hiệu quả Cấm Ngôn, lại bị chặt đứt một chân, đã mất đi năng lực chạy thoát, chỉ đành đóng băng ở kia trông đến là ngốc nghếch.
Cùng lúc đó Vương Vũ cũng đã bật người đuổi tới, một chân hắn đá vào bức tượng băng, đạp vỡ chân còn lại đang bị đóng băng của Goblin Tầm Bảo, hoàn toàn đánh nát suy nghĩ chạy trốn của gã Địa Tinh đáng khinh này.
“Bắt được rồi ư?”
Nhìn thấy Goblin Tầm Bảo vừa rồi còn kiêu căng khoác lác chớp mắt đã bị đạp vỡ chân, bị vứt ở kia như một con chó chết, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Tuy con BOSS Goblin Tầm Bảo này có thuộc tính cực kỳ rác rưởi, nhưng tốc độ của gã có thể nói là khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng, đúng như Vô Kỵ nói, nếu Goblin Tầm Bảo không chủ động để bị bắt, tuyệt đối không ai có thể tóm lấy gã được.
Theo lý mà nói, chưa nhắc đến việc Goblin Tầm Bảo là NPC Trí Năng, sở hữu AI không thấp hơn người chơi, cho dù chỉ là BOSS Tinh Anh phổ thông, cũng không ngốc tới mức tự chui đầu vào lưới.
Nhưng Vô Kỵ thế mà lại dùng một con mồi để chuyển Goblin Tầm Bảo từ thế bị động thành thế chủ động, để Goblin Tầm Bảo chủ động giẫm chân vào bẫy, có thể ngay lập tức nghĩ tới biện pháp như vậy vào thời điểm trên, năng lực ứng biến của người này quả thật là khó ai sánh bằng.
Đặc biệt là ba bẫy rập liên hoàn kia, vòng này nối vòng khác, không chỉ Cấm Ngôn, Giảm Tốc, triệt tiêu thủ đoạn chạy trốn của Goblin Tầm Bảo, điều càng đáng sợ hơn là đến con đường chạy trốn của Goblin Tầm Bảo cũng đã được Vô Kỵ tính toán kỹ càng, mẹ nó, tên này còn là người không?
Toàn Chân Giáo ngoại trừ có một cao thủ siêu cấp biến thái chấn động một phương, còn sở hữu thêm một kẻ bày mưu tính kế biến thái không kém… Hơn nữa còn có một đám người mang theo tuyệt kỹ, chắc chắn là ác mộng của bất cứ kẻ nào, chẳng trách Toàn Chân Giáo có thể dễ dàng chèn ép các thế lực lớn mạnh khác của thành Dư Huy như vậy, đám người này rõ ràng có thực lực ấy.
Nghĩ đến việc trước kia bản thân còn muốn giẫm lên Toàn Chân Giáo để nổi danh, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng không khỏi rùng mình một cái.
“Lão đại Đội Trưởng có vấn đề gì muốn hỏi không?” Vô Kỵ đi tới bên cạnh Goblin Tầm Bảo, hắn ta cầm lấy Bảo Rương Phong Ấn từ tay Goblin Tầm Bảo lên, sau đó cười cười nhìn Đội Trưởng Đừng Nổ Súng: “Ta đã dùng bảo rương rồi mà, ngươi tiêu tiền không oan chút nào đâu.”
“Không… ta không có ý đó…” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng vội vàng xua xua tay.
Chuyện đã đến nước này, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng tâm phục khẩu phục với Vô Kỵ, làm sao còn dám nghĩ tới vấn đề tiền bạc nữa…
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là người có tiền, hắn ta rất tôn trọng quan niệm tiền nào của nấy, chỉ dựa vào bản lĩnh của đám người Toàn Chân Giáo này, muốn cái giá trên cũng là điều đương nhiên, hợp tác với đội ngũ này có phải tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng là đáng giá.
“Không vấn đề gì muốn hỏi thì nhận hàng đi!” Vô Kỵ cười mỉm, hắn ta nhường đường cho Đội Trưởng Đừng Nổ Súng.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là ông chủ, thứ đồ hắn cần đang nằm trong tay Goblin Tầm Bảo, bởi vì đây là BOSS cuối cùng, đương nhiên là phải do chính tay Đội Trưởng Đừng Nổ Súng mò.
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đi tới bên cạnh Goblin Tầm Bảo, đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi đá cho cái gã đáng khinh này một cú, sau đó mới mắng một cách rất sảng khoái: “Tên rác rưởi nhà ngươi, sao không chạy tiếp đi?”
Vừa nãy tên Goblin Tầm Bảo thực sự rất đáng ghét, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng muốn báo thù một chút.
Ai biết Goblin Tầm Bảo không những không giận mà còn ôm lấy đùi Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin: “Anh hùng, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta không dám nữa đâu.”
Không hổ là NPC Trí Năng, tốc độ trở mặt của Goblin Tầm Bảo quá nhanh, kỹ năng diễn xuất thậm chí còn vượt xa đám nam diễn viên trẻ tuổi bây giờ, dáng vẻ than thở khóc lóc tủi thân khiến người ta nhìn thấy không khỏi mủi lòng.
“Hả?”
Lần đầu tiên Đội Trưởng Đừng Nổ Súng gặp phải tình huống này, hắn ta ngẩn ngơ quay đầu lại liếc đám Vô Kỵ một cái.
Tình huống này là hành vi thường thấy của BOSS Trí Năng, thực thế không cần phải để ý tới chúng, ý của Vô Kỵ là trực tiếp giết gã, nhanh chóng thông quan, nhưng không đợi Vô Kỵ lên tiếng, Minh Đô đứng bên cạnh đã đi ra hỏi: “Bỏ qua cho ngươi cũng được, nhưng ngươi có thể cho ta cái gì?”
“Chỉ cần ngài có thể tha mạng cho ta, bảo bối trong túi của ta đều là của các ngài!” Vừa nghe thấy có đường sống, Goblin Tầm Bảo vui mừng khôn xiết nói.
“Thật chứ?” Minh Đô khẽ cười, hắn ta gật đầu nói: “Cũng được, nhưng ngươi phải đưa cho ta cái túi kia trước đã.”
“Cho… cho ngài.” Goblin Tầm Bảo gật đầu khom lưng kéo cái túi cực to trên lưng gã xuống, ném cho Minh Đô.
“Thế cũng được á?”
Nhìn thấy Minh Đô thế mà lại cò kè mặc cả với BOSS, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng xem như được mở mang kiến thức.
Nhưng Minh Đô nhận lấy cái túi xong sắc mặt lại lập tức thay đổi, hắn ta vung pháp trượng lên, một chiêu Bạo Lôi Thuật trút xuống từ trên trời, Goblin Tầm Bảo vốn dĩ chỉ còn lại chút hơi tàn lập tức bị đánh hết sạch máu.
“Chuyện này… chuyện này là thế nào?” Bỗng nhiên Minh Đô ra tay giết Goblin Tầm Bảo, nhất thời tam quan của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bị đả kích nặng nề.
Minh Đô lạnh lùng nói: “Gã lừa ta một lần, ta lừa lại gã một lần, không ai nợ ai!”
“Nhưng ngươi lừa gạt BOSS thế liệu hệ thống có truy cứu không?” Gần như Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chưa từng gặp người nào lại to gan như thế này.
Trò chơi không giống hiện thực, tuy trong trò chơi có thể giết đốt cướp bóc, nhưng đây cũng là một thế giới tuân thủ quy tắc nhất.
“Truy cứu?” Vô Kỵ nghe thế cười lạnh, hắn dùng pháp trượng chọc chọc tay của Goblin Tầm Bảo, một miếng phù chú rơi ra khỏi tay Goblin Tầm Bảo.
Phù Chú Ẩn Nấp: Đạo cụ thần khí ẩn thân hoàn toàn trong 200 giây (Vật phẩm nhiệm vụ không thể sử dụng)
Cùng lúc đó Minh Đô cũng đổ đồ đạc trong túi của Goblin Tầm Bảo ra mặt đất.
Mẹ nó, Goblin Tầm Bảo quả thực không hổ danh là một kẻ nhặt mót phiêu bạt giang hồ, một cái túi to như thế, bên trong lại toàn là rác rưởi lộn xộn, căn bản không có thứ gì đáng giá cả.
Nhìn thấy một đống đồ trên mặt đất, lần này cuối cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng đã hiểu ra…
Mẹ nó, cái gã Goblin Tầm Bảo này chết tới nơi rồi mà còn muốn lừa người khác, cũng may gã bị một chưởng của Minh Đô oanh tạc chết, nếu không gã còn không lấy đống rác này ra rồi ẩn thân chạy thoát ư?
Quả nhiên BOSS Trí Năng đều là những kẻ không đáng tin.
“Nhưng, sao ngươi biết trong túi đồ này không có thứ gì tốt?” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng tò mò hỏi.
Vô Kỵ nói: “Nói nhảm, nếu ngươi chỉ có mỗi cái bản lĩnh nhặt mót kia, ngươi có mang theo đồ vật đáng tiền theo bên người không?”
“Nói có lý!” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng ngẫm nghĩ một lát rồi gật gật đầu nói: “Mà tại sao ta cứ có cảm giác các ngươi rành mấy chuyện này thế nhỉ?”
Lúc này Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng ý thức được một việc, không cần biết NPC trong phụ bản xảo trá đến mức nào, hình như đám người Toàn Chân Giáo đều chưa từng bị mắc lừa.
Vương Vũ đứng bên cạnh thở dài một hơi, hắn nói ra một câu rất triết lý: “Chỉ có từng trải qua mới có thể trưởng thành, còn về phần quá trình trưởng thành như thế nào, nói ra đều là nước mắt.”