Trang 461# 1
Chương 922: Phân chia tang vật
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Lão Ngưu, các ngươi làm người không thành thật gì cả… Sao các ngươi có thể giúp tên nhóc con Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kia làm nhiệm vụ Minh Ước Thái Cổ chứ!”
Nhìn thấy tin nhắn của Huyết Sắc Chiến Kỳ, Vương Vũ nhất thời không muốn để ý tới hắn ta nữa luôn, mẹ nó, kẻ làm người không thành thật là Đội Trưởng Đừng Nổ Súng chứ, liên quan gì đến ông đây.
Có điều do ngại mối quan hệ bạn bè với hắn ta, Vương Vũ vẫn trả lời lại một câu: “Lúc mới đầu chúng ta cũng không biết là nhiệm vụ gì.”
“He he.” Huyết Sắc Chiến Kỳ lập tức mặt dày cười trả lời: “Các ngươi đã giúp Kiếm Chỉ Thương Khung làm nhiệm vụ rồi, với mối giao tình giữa hai chúng ta, chắc ngươi sẽ không từ chối giúp ta làm nhiệm vụ chứ.”
“Chuyện này thì…” Vương Vũ cũng có chút khó xử đối với việc Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa mở lời.
Vương Vũ là người thành thật, chuyện của bạn bè nếu hắn giúp được thì nhất định sẽ giúp, nhưng những người khác trong Toàn Chân Giáo thì Vương Vũ không dám bảo đảm rồi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ còn tưởng rằng Vương Vũ không chịu giúp đỡ, hắn ta vội vàng nói tiếp: “Ngươi không cần phải thấy khó xử, ta tuyệt đối không trả thiếu các ngươi một xu thù lao.”
“Chuyện này ngươi phải tìm Vô Kỵ mới được, hắn ta mới là hội trưởng.” Vương Vũ nhắc nhở Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Tuy rằng Toàn Chân Giáo ai làm hội trưởng chẳng như nhau, nhưng Vô Kỵ là lão đại trên danh nghĩa, mọi người cũng khá tin phục hắn ta, Vương Vũ có không hiểu sự đời thế nào thì cũng không thể nhảy vọt qua bước của Vô Kỵ được.
Huyết Sắc Chiến Kỳ buồn bực đáp lại: “Vô Kỵ vừa cho ta vào danh sách đen rồi.”
Vương Vũ: “...”
“Có phải Huyết Sắc Chiến Kỳ đang nhắn tin cho ngươi không?” Lúc này Vô Kỵ đi tới hỏi Vương Vũ.
“Tìm ngươi đấy, vì ngươi kéo hắn ta vào danh sách đen nên mới chuyển sang tìm ta.” Vương Vũ giải thích.
“Hừ hừ.” Vô Kỵ cười nói: “Hắn ta nói nhảm với ta nên ta mới kéo hắn vào danh sách đen, nói đến việc tìm người bàn chuyện, ngươi dễ bàn bạc hơn ta nhiều, hắn ta sẽ tìm thẳng đến ta chắc?”
“Thế ta đồng ý nhé?” Vương Vũ hỏi.
Vô Kỵ xua tay: “Cứ để đấy! Ai bảo hắn ta dám chơi mưu trước mặt ta.”
Vương Vũ lau mồ hôi, mấy tay hội trưởng này làm sao thế nhỉ.
Hội trưởng khác làm người ra sao Vương Vũ không rõ, Vương Vũ chỉ biết Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nhất định là một gã đại gia, sau khi rời khỏi phụ bản, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bước tới nắm lấy tay đám Toàn Chân Giáo để biểu đạt tấm lòng biết ơn không gì tả nổi.
“Các vị lão đại, nhiệm vụ ngày hôm nay nếu không có các vị, chúng ta sẽ tuyệt đối không thể vượt qua được phụ bản, hôm nay dù thế nào thì các vị cũng phải đi ăn mừng với chúng ta mới được.” Đội Trưởng Đừng Nổ Súng kích động ngỏ lời mời.
Vô Kỵ luôn thích chiếm lợi của người khác thế mà lần này lại nói: “Cầm tiền của người thay người tiêu tai thôi, đây là chuyện chúng ta nên làm, hiện giờ chúng ta cũng còn việc khác phải giải quyết, lúc này ta nghĩ lão đại Đội Trưởng nên đi ăn mừng cùng với thành viên công hội của mình chứ không phải là chúng ta.”
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng biết Vô Kỵ không phải là người hay từ chối, hơn nữa hắn ta cũng vội vàng chia sẻ niềm vui với đám huynh đệ của mình, bởi vậy cũng không lôi kéo thêm, thấy đám người Toàn Chân Giáo không có hứng thú ăn mừng với bên mình, thế là hắn ta bèn tự mình dùng quyển trục truyền tống đưa đám người Toàn Chân Giáo về đến thành Dư Huy.
Sau khi về tới văn phòng công hội, cả đám Toàn Chân Giáo bắt đầu công tác phân chia tang vật.
Thu hoạch của đám người Toàn Chân Giáo trong chuyến đi đánh phụ bản lần này có thể nói là rất phong phú, ngoại trừ đám Vương Vũ nhận được trang bị và kỹ năng ra, còn lừa được của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng một món vàng lớn.
Lượng vàng dự trữ của Kiếm Chỉ Thương Khung rất có thể sẽ thâm hụt về con số không vì chuyến đi phụ bản lần này, có điều dùng số tiền này để đổi lấy một bảo vật công hội cấp Ám Kim, Kiếm Chỉ Thương Khung cũng xem như là kiếm được rồi.
Đương nhiên, Toàn Chân Giáo cũng không thiệt, dù sao đạo cụ đặc biệt như bảo vật công hội chỉ có tác dụng với một số đoàn thể nhất định, hai công hội này hợp tác với nhau cũng coi như có được thứ mình cần.
Sau khi chia vàng xong, tất cả mọi người đều vui mừng tít mắt, cả đám đang định tản ra đi mua sắm một phen thì Vô Kỵ đã huơ tay lại: “Chạy cái gì mà chạy, còn đồ chưa chia đây này.”
“Đồ gì chưa chia cơ?” Cả đám nghe thế bèn vội vàng dừng lại.
“Lão Ngưu, lấy bảo rương của ngươi ra đây đi.” Vô Kỵ nói với Vương Vũ.
“Cái này thì chia thế nào? Đập vỡ ra rồi chia mảnh vàng à?” Vương Vũ khó hiểu nhìn bảo rương trong tay mình.
Nguyên liệu của bảo rương này chắc hẳn là vàng đen, đập vỡ ra cũng chỉ chia được cho mỗi người mấy mảnh.
“He he!” Vô Kỵ cười âm hiểm, lấy bảo rương khỏi tay Vương Vũ, Vô Kỵ dốc ngược bảo rương xuống vỗ vào phần đáy rương, “loạch xoạch!” một đống búp bê vải rơi ra.
Một đống búp bê phong ấn cực lớn xếp đầy ắp trên bàn, số lượng phải hơn mấy trăm con.
Tín Đồ Vãng Sinh Bị Phong Ấn: Đạo cụ ma pháp, có thể triệu hồi Tin Đồ Vãng Sinh ra trợ giúp chiến đấu.
“Đây là… đây là những con quái trong phụ bản.”
Nhìn thấy thuộc tính của búp bê phong ấn, mọi người không khỏi kinh ngạc, không ngờ Bảo Rương Phong Ấn còn có tác dụng này.
Mọi người đều biết giá cả của đạo cụ ma pháp, trước giờ chưa bao giờ là thấp cả, tuy những con quái Tín Đồ Vãng Sinh này không phải là BOSS quá mạnh, nhưng số lượng lớn như vậy cũng là một món tiền khổng lồ, không ngờ Đội Trưởng Đừng Nổ Súng bỏ tiền ra bắt quái lại bị Toàn Chân Giáo dùng cách này hack đi mất.
Vô Kỵ nói: “Tổng cộng có 240 con búp bê phong ấn, những ai không nhận được trang bị và kỹ năng gì trong phụ bản vừa rồi, các ngươi chia đều thứ này ra rồi nhận đi.”
“Xem ra tên cẩu Vô Kỵ này cũng không phải là không có lương tâm.”
Vừa nghe Vô Kỵ nói vậy, mấy người vừa rồi không kiếm được gì trong phụ bản cũng có vẻ phấn khởi hơn.
Tuy đạo cụ ma pháp có giá trị đắt đỏ, nhưng phụ bản vừa nãy cũng thu hoạch được hai món thần khí, bốn quyển kỹ năng, giữa hai bên vẫn có sự chênh lệch nhẹ, nhưng mọi người đều là huynh đệ cả, không cần phải tính toán quá nhiều.
“Sáu người, một người bốn mươi con, chia nào chia nào.”
Minh Đô vừa hò hét vừa đưa tay ra vớ lấy đống búp bê phong ấn trên bàn, đúng lúc này, Vương Vũ rút pháp trượng ra nện một phát lên tay Minh Đô.
“Ngươi làm gì đấy? Nói mà không giữ lời à?” Minh Đô tức giận nhìn Vô Kỵ.
Vô Kỵ nói: “Không có phần của ngươi! Cút!”
“Tại sao chứ?” Minh Đô cực kỳ tủi thân.
Những người khác cũng không hiểu, đúng là vừa nãy Minh Đô cũng không nhận được đồ gì tốt, còn bị BOSS chơi một vố.
“Hừ hừ!” Vô Kỵ cười lạnh nói: “Ngươi giấu được người khác, chứ giấu được ta chắc? Tuy trong túi của Goblin Tầm Bảo không có đồ gì tốt, nhưng không phải cái túi kia bị ngươi thó mất rồi sao? Muốn những con búp bê này cũng được, giao cái túi kia ra đây.”
“He he…” Vừa nghe Vương Vũ nói như vậy, Minh Đô cười âm hiểm một tiếng, hắn ta chỉ vào đống búp bê trên bàn: “Các ngươi chia đi, chia đi, ta không cần những thứ này nữa…”
Tất cả mọi người: “...”
Mọi người phân chia đống búp bê phong ấn trên bàn xong, Xuân Tường cảm thán: “Không ngờ sau khi nhiệm vụ này hoàn thành lại kích hoạt luôn hệ thống thành chiến… còn sớm hơn ta tưởng tượng rất nhiều.”
Vô Kỵ đáp lại: “Đúng vậy, từ nay về sau các chủ thành lớn là thiên hạ của người chơi rồi, điều này đối với chúng ta mà nói chưa chắc đã không phải là chuyện không tốt.”
“Hả? Rốt cuộc thành chiến là cái gì?” Vương Vũ đứng bên cạnh tò mò hỏi.
Là một người mới chơi game online, Vương Vũ vẫn chỉ có kiến thức nửa vời về thể loại game này, cho dù là Trọng Sinh, Vương Vũ cũng chỉ hiểu cách đánh quái luyện cấp mò trang bị, rất nhiều cách chơi khác hắn đều không rõ lắm.
“Cái này à…” Vô Kỵ cười nói: “Sẽ lập tức có người tự mình tới giải thích cho ngươi ngay.”
“Ai cơ?”
Vương Vũ mờ mịt gãi gãi đầu, đúng lúc này, ngoài cửa văn phòng công hội vang lên tiếng gõ cửa.
Vô Kỵ búng tay một cái, mở quyền hạn văn phòng ra, Huyết Sắc Chiến Kỳ lảo đảo xông vào, vừa đặt chân vào văn phòng hắn ta đã gào toáng lên: “Các vị lão đại, lần này các vị nhất định phải giúp đỡ ta.”