Trang 462# 1
Chương 924: Một Trang Sách đã lâu không gặp
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Tùy tùng?"
"Hai người ư?"
Nghe vệ binh nói vậy, tất cả mọi người Toàn Chân Giáo đều ngẩn ra...
Đệch, bản thân bọn họ chính là đại gia được Huyết Sắc Chiến Kỳ mời đến với giá cao, tại sao lại thành tùy tùng của hắn ta vậy...
Thành tùy tùng thì thôi, lại còn chỉ hai người được đi theo, bây giờ nếu ai xung phong đi vào thì con mẹ nó không phải tranh làm cháu trai của người ta sao?
Nghĩ đến đây, tất cả đám người Toàn Chân Giáo đều dừng lại.
Vương Vũ với tính cách hiền lành, thật thà chất phác, vẫn còn chưa đến mức nổi giận với một tên tiểu binh ngu ngốc, nghe thấy lời vệ binh nói, Vương Vũ vội vàng quay đầu lại hỏi cả bọn: "Chỉ có thể vào hai người, ai đi đây?"
Từ xưa đến nay đám người Toàn Chân Giáo làm đại gia ông lớn đã quen, cũng không có lý do làm kẻ đi theo cho người khác, cả bọn đều tỏ vẻ ai thích đi thì đi, dù sao bản thân bọn họ sẽ không đi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa nghe thấy lập tức hoảng hốt, vội la lên: "Lão đại Vô Kỵ à, chúng ta đã bàn xong rồi, sao có thể đổi ý chứ?"
Vô Kỵ bất đắc dĩ chỉ vào Vương Vũ nói: "Lão Ngưu, ngươi có đi không?"
"Đi chứ..." Vương Vũ gật đầu, một lời đáng giá ngàn vàng là tu dưỡng cơ bản của người luyện võ.
"Được rồi!" Vô Kỵ chỉ vào đám người Toàn Chân Giáo nói: "Trong công hội chúng ta, ngươi tùy ý chọn một người nhé, kẻ nào dám không đi theo ngươi, ngươi cứ đánh đến chết là được."
Cụ nội nhà hắn ta, có ai không biết Vương Vũ là kẻ ra tay hung dữ dù sắp cạn máu cũng có thể chà đạp BOSS cơ chứ, tên nghề nghiệp trị liệu có sức chiến đấu phế vật như Vô Kỵ đây thì tám phần chắc sẽ không mang theo, những người khác ít nhiều đều có chút tác dụng, tên Vô Kỵ ti tiện này hoàn toàn dứt khoát xem mình là kẻ ngoài cuộc đây mà...
"Đệt, chó già Vô Kỵ!"
Cả bọn Toàn Chân Giáo cũng không ngốc, nghe như vậy dĩ nhiên nhận ra sự giả dối của Vô Kỵ, thế nhưng bây giờ không một ai dám đắc tội với Vương Vũ, chỉ đành thầm mắng một tiếng, tất cả đều quay mặt qua nơi khác ngắm phong cảnh.
Vương Vũ cũng không khách khí, dứt khoát chỉ vào Vô Kỵ nói: "Vậy ngươi đi theo ta đi."
"Ta hả? Con mẹ nó, lão Ngưu ngươi mà cần dùng trị liệu sao?" Vô Kỵ nghe vậy, hoảng hốt la lên.
Vương Vũ cười: "Không, ta cần dùng đầu óc của ngươi..."
Thân là một Võ sư siêu cấp, Vương Vũ biết rõ điểm mạnh và điểm yếu của bản thân, khi đánh nhau đương nhiên hắn sẽ không sợ hãi, thế nhưng nói đến việc tính kế phụ nữ, Vương Vũ kém xa Vô Kỵ.
"Đừng như vậy chứ, cho dù ngươi ở trong thì ta cũng có thể nghĩ kế cho ngươi mà." Vô Kỵ giải thích.
Đám người Toàn Chân thì lại đứng bên cạnh ồn ào: "Bàng quan làm sao so ra mà vượt người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, lão Ngưu, nếu là hắn không dám đi, ngươi liền đập chết tên chó này đi."
Vô Kỵ giận dữ: "Ta đập các ngươi!"
Hiển nhiên Vô Kỵ có mạnh miệng đến đâu cũng thua xa quả đấm của Vương Vũ, dưới uy thế của Vương Vũ, Vô Kỵ đành phải khuất phục đi sau mông Huyết Sắc Chiến Kỳ vào phủ thành chủ.
Trong phủ thành chủ, có bao nhiêu công hội ở thành Dư Huy này thì có bấy nhiêu công hội đang có mặt, tất cả những người có thể xưng là lão đại của công hội lớn đều tụ tập ở đây, phía sau còn mang theo cả người thân cận của mình.
Ngay cả Đội Trưởng Đừng Nổ Súng và Gấu Ơi Chờ Tớ vừa đánh phụ bản với Toàn Chân Giáo, cũng không đi chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ với những người chơi trong công hội nhà bọn họ, mà thừa lúc cả đám Toàn Chân Giáo đang chia của, mấy người đó cũng đã đi đến phủ thành chủ.
Bởi vì hệ thống thành chiến có sự gắn liền với Thái Cổ Minh Ước, cho nên mấy người Đội Trưởng Đừng Nổ Súng hoàn thành Thái Cổ Minh Ước ngồi bên cạnh thành chủ thành Dư Huy, đang nhận lời ca ngợi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ hai mắt đỏ lên vì ghen tỵ khi thấy Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang trò chuyện vui vẻ bên thành chủ đại nhân, nếu không phải khắp nơi xung quanh đều là thủ vệ, rất có thể hắn ta sẽ kìm không được mà đâm một thương vào người Đừng Nổ Súng.
"Ồ? Đại ca Thiết Ngưu? Ngươi cũng ở đây sao..."
Ngay lúc cả đám người bực mình nhìn nghi thức ca ngợi của Kiếm Chỉ Thương Khung, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau.
Vương Vũ quay đầu qua nhìn, chỉ thấy một Thích khách đang ở phía sau hắn, tuy rằng Thích khách kia có giọng nói trong trẻo, thế nhưng dáng người lại không nhìn ra là nam hay nữ.
"Ngươi là cái gì Sách kia sao?" Thấy bộ dạng của Thích khách, Vương Vũ lập tức có ấn tượng.
Nữ Thích khách thì hắn cũng gặp nhiều rồi, thế nhưng nữ Thích khách với bộ ngực phẳng như đàn ông thì chỉ có một vị kia thôi.
"Một Trang Sách!" Nữ Thích khách nhắc nhở.
"À đúng rồi, sao cô lại đến thành Dư Huy vậy?" Vương Vũ hỏi với vẻ tò mò, hắn nhớ rõ cô gái này cũng không phải là người của thành Dư Huy.
Câu trả lời của Một Trang Sách vô cùng giang hồ: "Thiên hạ to lớn, bốn biển là nhà, mặc sức mà chơi chứ sao."
"Rất có lý!" Vương Vũ gật đầu.
Trò chơi mà, ai không lăn lộn khắp các thành chính... Ngoài mấy công hội lớn có cơ sở lãnh địa ra, rất nhiều người chơi đều là chu du khắp thiên hạ.
"Này, hai vị này là ai vậy?" Lúc này Vương Vũ chợt cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng đang nhìn hắn chằm chằm, Vương Vũ vội vàng nhìn theo hướng đó, chỉ thấy sau lưng Một Trang Sách có hai cô gái đi theo, hai cô gái này đang khoanh tay nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rất long lanh.
"Đây là hội trưởng và hội phó của ta, Mùa Hạ Ngắm Tuyết, Mùa Đông Ngắm Hoa." Một Trang Sách giới thiệu.
"Ha ha, hai cái tên này thật thú vị mà." Vương Vũ nghe vậy cảm thấy vui vẻ, người chơi bây giờ cũng chịu khó động não thật.
"Chào các cô..." Vương Vũ bắt chuyện một cách rất lịch sự với hai cô gái.
"Chào đại thần Thiết Ngưu." Ánh mắt của hai cô gái vẫn cháy bỏng như trước.
Vương Vũ bị như vậy cũng thật sự không chịu nỗi nữa rồi, hắn nhỏ giọng nói với Một Trang Sách: "Ừm... Cô có thể làm cho bọn họ đừng nhìn ta như vậy được không?"
Một Trang Sách mỉm cười gửi tin nhắn cho hai cô gái, hai cô gái đỏ cả mặt, cuống quýt thu hồi tầm mắt.
Vô Kỵ bên cạnh như bị lửa đốt thấy Vương Vũ đang tán gẫu với ba cô gái, lập tức ánh mắt hắn ta biến hóa giống hệt Huyết Sắc Chiến Kỳ, nói với vẻ khó chịu: "Một tên đầu óc đều là cơ bắp lại rất được hoan nghênh, con gái ủng hộ vũ lực rõ ràng có gen bản năng nguyên thủy mà."
"Ai vậy?" Một Trang Sách thấy lời nói của Vô Kỵ đầy mùi thuốc súng, cô ta không kềm được nhỏ giọng hỏi Vương Vũ.
Vương Vũ nói: "Vô Kỵ, hội trưởng của Toàn Chân Giáo chúng tôi."
Bất kể thanh danh của Toàn Chân Giáo trong thành Dư Huy hay trong giới trò chơi cũng đều là thứ không ra gì, Một Trang Sách cũng là một cô gái thẳng lòng mau miệng, cô ta nghe Vương Vũ nói như vậy lập tức bật thốt lên: "Hắn chính là tên thủ lĩnh lưu manh sao?"
"..." Vô Kỵ cạn lời với biểu cảm không đỡ được.
Vô Kỵ thầm nghĩ chả trách bản thân hắn ta đẹp trai như vậy cũng không có người nào thích, thì ra đám rác rưởi Toàn Chân Giáo này làm cho tên tuổi của mình thối đến như vậy.
Một Trang Sách cũng biết bản thân lỡ lời, vội vàng khẽ cười nói với Vô Kỵ bằng vẻ lúng túng: "Xin lỗi, điều đó đều do người khác nói, thật sự đến bâu giờ ta cũng không nghĩ như vậy."
Có trời mới biết cô gái này nói thật hay nói dối.
"Thì ra ngươi chính là lão đại Vô Kỵ trong truyền thuyết..."
Hai cô gái Mùa Hạ Ngắm Tuyết và Mùa Đông Ngắm Hoa nghe nói người trước mắt này chính là Vô Kỵ, bọn họ không chỉ không e ngại danh tiếng thủ lĩnh lưu manh nức tiếng gần xa, mà ngược lại nhao lên.
"Hạnh phúc đến thật đột ngột mà... Lão Ngưu à, ta yêu ngươi..." Bị hai cô gái vây quanh, ngay lập tức Vô Kỵ lệ nóng hoen bờ mi.
"Là ta, là ta đây."
Vô Kỵ mới vừa rồi còn vô cùng cao ngạo lạnh lùng, thấy các cô gái nhào tới là lập tức lộ nguyên hình, cúi đầu khom lưng giống như làm đầu tớ cho người bạn tốt.
Mùa Hạ Ngắm Tuyết kích động nói: "Ta đã sớm nghe đến danh tiếng của ngài, ngài cùng đại thần Thiết Ngưu rất thân phải không, hắn có bạn gái chưa? Có thể cho số điện thoại ngoài đời của hắn cho ta không?"
"Con mẹ nó..." Vô Kỵ trừng mắt hung tợn liếc nhìn Vương Vũ, hắn ta nhỏ giọng nói: "Có thể đổi đề tài khác không?"
Mùa Đông Ngắm Hoa nói: "Nghe nói ngươi có quan hệ yêu đương với một người trong Toàn Chân Giáo các ngươi tên là Bao Tam, điều đó có thật không?"
"Cút!" Rốt cuộc Vô Kỵ cũng sụp đổ, những điều này là sao đây? Tại sao con gái bây giờ lại có hứng thú thấp kém như vậy chứ?