Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 934 - Chương 936: Tìm Kiếm Con Dấu Của Người Quản Lý

Trang 468# 1

 

 

 

Chương 936: Tìm kiếm con dấu của người quản lý
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Đối mặt với sự kêu rên ai oán của đám người chơi, thành chủ thể hiện ra đạo đức nghề nghiệp đặc biệt của một NPC trí năng, ông ta nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác:

“À thì, mọi người đều là cư dân kiệt xuất của thành Dư Huy, mỗi người đều có khả năng giúp đỡ ta quản lý thành phố này, có điều về việc cụ thể phân cho chia ai quản lý khu vực nào, các ngươi còn cần phải thông qua thí luyện thứ ba mới biết được.”

“Hả? Thế nhiệm vụ thí luyện cuối cùng là thế nào?” Đám người chơi vốn còn đang ồn ào láo nháo khi nghe thấy thế lập tức bị dắt mũi sang một chủ đề mới.

Thành chủ thấy mọi người không còn truy cứu chuyện tích phân nữa, ông ta khụ khụ vài tiếng rồi nói: “Một người quản lý xuất sắc, không chỉ cần có thực lực mạnh mẽ và tinh thần đoàn kết, mà còn phải có trí tuệ xuất sắc nữa, bởi vậy ải thí luyện cuối cùng này là để kiểm tra khả năng điều tra của mọi người.”

[Hệ thống thông báo: Bạn đã nhận nhiệm vụ khảo nghiệm “Thí Luyện Của Thành Dư Huy”, ải thứ ba “Con Dấu Quản Lý Bị Thất Lạc”, cấp bậc nhiệm vụ A.]

[Bối cảnh nhiệm vụ: Thành Dư Huy thuộc về mọi người dân của thành Dư Huy, mỗi một công hội của thành Dư Huy đều có tư cách quản lý tòa thành này.]

[Hiện tại mỗi khu vực trong thành Dư Huy đều đang thiếu hai người quản lý, để cho công bằng, thành chủ thành Dư Huy sẽ đặt con dấu nhậm chức của người quản lý từng khu vực trong thành ở khắp mọi nơi, người chơi có thể vận dụng mọi khả năng để tìm ra con dấu, cuối cùng người chơi sẽ được phân chia địa phận để quản lý dựa trên địa phận con dấu tương ứng mình tìm được.

Số lượng con dấu mỗi công hội có thể đạt được là không giới hạn.

Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm kiếm con dấu người quản lý.]

“Mẹ nó! Thế này không công bằng gì cả!”

Nhìn thấy thông báo nhiệm vụ, có mấy lão đại của công hội nhỏ lập tức giãy nảy lên, lớn tiếng phàn nàn.

“Ta thấy rất công bằng mà…” Vương Vũ có chút không hiểu hành vi của mấy lão đại công hội nhỏ này.

Trong thành Dư Huy ngoại trừ bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc ra, còn có ba khu vực nhỏ nữa là Trung (khu vực hành chính Trung Ương), Phát (khu vực phát triển), Bạch (khu vực dành cho lưu dân), tổng cộng lại bảy khu vực có đến mười bốn chức người quản lý.

Mười bốn chức người quản lý đối chiếu với mười lăm đội ngũ, không có công hội nào là được chỉ định sẵn, tất cả đều tìm con dấu dựa vào bản lĩnh thực sự của mình, có vẻ vô cùng hợp lý mà.

Vô Kỵ nói: “Lão Ngưu à, ngươi bỏ qua điều kiện nhiệm vụ rồi.”

“Điều kiện nhiệm vụ? Ai da... Đúng là hơi không công bằng thật…”

Vương Vũ nghe thế bèn xem lại nhiệm vụ một lần, lúc này hắn mới ngộ ra.

Không nói đâu xa, công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc ít nhất cũng phải trên vạn người, so với công hội nhỏ chỉ có mấy trăm người thì chắc chắn họ sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, làm như vậy tỷ lệ để công hội nhỏ tìm thấy con dấu sẽ giảm đi không biết bao nhiêu lần.

Giảm tỷ lệ không thì cũng chưa nói làm gì, đằng này bẫy người nhất là dòng cuối cùng trong giới thiệu nhiệm vụ, số lượng con dấu mỗi công hội có thể đạt được là không giới hạn.

Mẹ nó, há chẳng phải muốn nói chỉ cần có đủ năng lực, một công hội hoàn toàn có thể cuỗm cả thảy mười bốn con dấu cho riêng mình hay sao?

Phải biết rằng thế giới trong trò chơi chính là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, hai điều kiện này đặt cùng vào một chỗ gần như đã nói luôn quyền quản lý thành Dư Huy chỉ giành cho hai công hội Liên Minh Huyết Sắc và Kiếm Chỉ Thương Khung.

Đừng thấy trong bảy khu vực tại thành Dư Huy có mấy khu vực không được phồn hoa mà coi thường, với cái kiểu ăn thịt không nhả xương của mấy công hội lớn, họ tuyệt đối sẽ không nhường thịt cho người khác ăn.

Còn về phần cái gọi là để cho công bằng thì hoàn toàn là nói cho vui tai mà thôi…

“Không công bằng? Không ai dám nói không công bằng trước mặt ta!” Thành chủ nhìn chằm chằm mấy hội trưởng công hội nhỏ, ông ta nói: “Nếu ngươi thấy không công bằng, thế thì ta sẽ làm theo quy tắc sẵn có, các ngươi lập tức tấn công lẫn nhau, kẻ nào còn sống cuối cùng sẽ là trợ thủ của ta, thế nào?”

“Chuyện này…” Vừa nghe thành chủ nói thế, mấy hội trưởng công hội nhỏ lập tức trợn mắt lên nhìn.

Nếu chỉ tìm con dấu thôi, ít nhất công hội nhỏ còn có xác suất giành được quyền quản lý, nếu mà phải đánh lẫn nhau… mọi người nên đi tắm gội rồi ngủ sớm thôi.

Dù sao nếu xét về mặt ý nghĩa, công hội quản lý thành có thực lực càng mạnh thì chủ thành mới càng vững mạnh, thành chủ thành Dư Huy có thể cho những công hội nhỏ này một cơ hội tham dự đã coi như vô cùng công bằng rồi.

“Hừ!” Thấy mấy hội trưởng công hội kia không dám dị nghị nữa, thành chủ mới hừ lạnh nói: “Mau đi đi, ta đợi tin tốt của các ngươi.”

“Vậy thì chúng ta đành cáo từ!”

Mọi người nghe thế đều lần lượt rời đi.

Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa ra khỏi phủ thành chủ đã kéo kênh công hội ra báo tin tốt cho người của mình, nếu nói về số lượng người chơi, Liên Minh Huyết Sắc tuyệt đối là công hội có nhiều người chơi nhất, nhiệm vụ lần này Liên Minh Huyết Sắc bọn họ có thể nói là chiếm ưu thế tuyệt đối.

Đúng lúc này, Vô Kỵ quay sang nói với Huyết Sắc Chiến Kỳ: “Lão Kỳ à, chúng ta không phải là chó cảnh sát, công việc tìm đồ thế này chúng ta cũng không am hiểu lắm, các ngươi nhiều người như thế thì chắc cũng không cần chúng ta giúp nữa đâu nhỉ.”

Tìm đồ vật không liên quan gì mấy đến thực lực của người chơi, điểm này Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng biết rõ trong lòng, thấy Vô Kỵ hỏi thế thì Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng trả lời thẳng thắn luôn, “Được được được! Nếu các ngươi đang bận thì cứ đi trước đi, tiền thuê thì ta sẽ bảo kế toán tính đủ rồi chuyển cho ngươi.”

Vô Kỵ nói: “Cái này thì không cần đâu, Toàn Chân Giáo chúng ta luôn nói lý lẽ, nếu ba nhiệm vụ chúng ta chỉ giúp ngươi làm được hai nhiệm vụ, vậy thì tiền thuê chúng ta cũng chỉ cần hai phần ba là đủ rồi.”

“Chuyện này…” Huyết Sắc Chiến Kỳ đang định khách sáo một phen.

“Thôi được rồi, cứ thế mà làm đi!”

Vô Kỵ không có hứng thú nói nhảm với Huyết Sắc Chiến Kỳ, hắn ta không thèm quay đầu lại mà kéo Vương Vũ đi sang một hướng khác.

“Không phải ngươi đang bị ai giả mạo đấy chứ?”

Sau khi hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ, Vương Vũ dùng một tay nhấc bổng Vô Kỵ lên, nhéo vào mặt Vô Kỵ hai cái để thử xem hắn ta có dùng thuật Dịch Dung hay không.

Tên Vô Kỵ này trước giờ là hạng không có lợi mà vẫn cứ muốn chiếm, sao hôm nay đột nhiên đổi tính thế này?

“Đừng đùa đừng đùa!”

Vô Kỵ vừa giãy giụa vừa hô lên: “Ngươi thì hiểu cái quái gì, nhiệm vụ này có lỗ hổng.”

“Lỗ hổng?” Vương Vũ nghe thế bèn thả Vô Kỵ xuống hỏi: “Lỗ hổng gì cơ?”

“Hừ hừ.” Vô Kỵ cười lạnh nói: “Ngươi xem kỹ lại một lần câu đầu tiên trong phần giới thiệu bối cảnh nhiệm vụ đi.”

“Hả?” Vương Vũ nghe thế bèn đọc lại nhiệm vụ một lần, quả nhiên không sai, Vương Vũ vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu, câu đầu tiên của bối cảnh nhiệm vụ chính là: Thành Dư Huy thuộc về mọi người dân của thành Dư Huy, mỗi một công hội của thành Dư Huy đều có tư cách quản lý tòa thành này…

Trọng Sinh là một trò chơi cực kỳ chặt chẽ và cẩn thận, nếu bối cảnh nhiệm vụ đã viết như vậy thì câu này nhất định là điểm đột phá, nếu nói theo một cách khác thì chính là công hội không thông qua thí luyện cũng có thể sử dụng những con dấu này.

“Làm thế có không công bằng với những công hội thông qua thí luyện kia quá không?”

Sau khi ý thức được điểm này, Vương Vũ không kiềm chế nổi cảm thán một câu.

Những công hội kia đầu tiên là phải giết Urtus, sau đó lại phải đại chiến ba trăm hiệp với đại quân Vong Linh, chạy khắp cả thành mấy chục vòng, mệt còn hơn chó nữa mới thông qua được hai ải thí luyện, ai mà nghĩ ải thứ ba lại là toàn dân tham gia, thế này còn muốn để cho người ta chơi nữa không đây?

Vô Kỵ nói: “Không có gì là không công bằng cả, công hội nhỏ như chúng ta đến cơ hội tham gia ải thí luyện số một số hai còn chẳng có, thế này mới là công bằng hiểu không? Hơn nữa, hai ải trước cũng không phải là không có thưởng.”

“Ừm…”

Đối với lời ngụy biện sứt sẹo của Vô Kỵ, Vương Vũ không có gì để phản bác, bởi vì hắn biết, lời ngụy biện sứt sẹo của Vô Kỵ đứng trước mặt hệ thống vô liêm sỉ cũng chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà thôi.

“Nói thì nói thế, nhưng chúng ta có ít người thế này, làm sao tìm được hơn công hội khác?” Vương Vũ trầm ngâm một lát rồi lại hỏi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment