Trang 468# 2
Chương 937: Đối thủ cạnh tranh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Công tác tìm kiếm đồ vật này không có liên quan quá lớn đến thực lực của người chơi, điều quan trọng là số lượng người chơi.
Toàn Chân Giáo đếm đi đếm lại cộng thêm mấy cô nàng ở bộ phận hậu cần cũng chưa tới mười mấy người, còn chưa đủ số người để ghép thành một đội hình lớn, đừng nói là so sánh với những công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc hay Kiếm Chỉ Thương Khung nữa, tùy tiện kéo một công hội ra cũng không ít người hơn Toàn Chân Giáo.
Dù sao với tính cách của đám người Toàn Chân Giáo này, người có thể chơi chung với họ thực sự là quá ít, gần như đều là loại người không còn nhà để về.
Chỉ mười mấy người mà cũng muốn tìm ra con dấu, đúng là mò kim đáy biển mà.
Vô Kỵ cười âm hiểm nói: “He he! Không biết con dấu ở đâu thì đương nhiên là phải dựa vào số người rồi tìm mò, nếu có thể xác định cơ bản được vị trí của con dấu, chỉ hai chúng ta thôi cũng có thể lấy được dễ như trở bàn tay.”
“Ngươi biết con dấu ở đâu?” Vương Vũ kinh ngạc hỏi.
Vô Kỵ gật gật đầu: “Cái khác không dám nói, chứ có hai con dấu ta gần như có thể xác định được vị trí của chúng.”
“Hai cái nào cơ?” Vương Vũ hỏi.
“Ngươi nghĩ xem cái nào là quan trọng nhất?”
“Khu vực hành chính Trung Ương?” Mắt Vương Vũ sáng lên, đây là mục tiêu ngay từ đầu của Huyết Sắc Chiến Kỳ.
“Không sai!” Vô Kỵ nói: “Chính là khu vực hành chính Trung Ương, đừng chỉ coi nó là một khu vực thành thị thông thường, khu vực này có thể khống chế sáu khu vực còn lại, là một phần quan trọng nhất của thành Dư Huy.”
“Thế con dấu của khu vực hành chính đang ở đâu nhỉ?” Vương Vũ vuốt vuốt cằm suy nghĩ.
Vô Kỵ cười nói: “Đương nhiên là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”
“Chẳng lẽ là phủ thành chủ?” Nghe Vô Kỵ nói thế, Vương Vũ lập tức phản ứng lại.
Một con dấu quan trọng như vậy, thành chủ nhất định sẽ không tùy tiện vứt nó ra ngoài, tất nhiên sẽ để ở nơi cách ông ta gần nhất.
Tuy nói phủ thành chủ không lớn, mục tiêu tìm kiếm rất nhỏ, nhưng tuyệt đối không có người chơi của công hội nào dám lục soát nhà thành chủ ngay trước mặt ông ta.
“Thế chúng ta mau đi thôi.” Nói xong, Vương Vũ quay người định đi luôn.
Vô Kỵ kéo Vương Vũ lại, lắc đầu nói: “Đừng gấp, đợi những người khác đi hết đã rồi chúng ta lại tới.”
Để hack được hai con dấu này, Vô Kỵ đã tự động rút khỏi nhiệm vụ của Huyết Sắc Chiến Kỳ, tuy tiền lương của mọi người đã được trả đủ theo quy định, nhưng nếu giờ qua đó ngay thì có vẻ không được hay ho về mặt tình cảm cho lắm.
Hơn nữa, tên cáo già Huyết Sắc Chiến Kỳ kia không hề ngốc chút nào, thấy hai người Vô Kỵ và Vương Vũ lượn lờ ở phủ thành chủ nhất định hắn ta sẽ bám theo ngay, dẫu sao Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng là bạn bè của Toàn Chân Giáo, Vương Vũ cũng không thể làm thịt hắn ta luôn được mà, đúng không? Nếu bị Huyết Sắc Chiến Kỳ phát hiện ra ý đồ này, khả năng tìm kiếm của hơn vạn người Liên Minh Huyết Sắc mạnh hơn Toàn Chân Giáo nhiều lắm.
Đương nhiên, hiện tại mọi người đều đang bận rộn đi tìm con dấu, gần như không có ai lượn lờ ở phủ thành chủ quá lâu, chẳng bao lâu sau, đám người chơi vẫn luôn tụ tập ở trước cổng phủ thành chủ đã rời đi hết, lúc này Vương Vũ và Vô Kỵ mới lặng lẽ đi ra khỏi con hẻm nhỏ, bước về phía phủ thành chủ.
Nhưng đúng lúc ấy, ba bóng dáng quen thuộc lại nhanh chân hơn họ lẻn vào từ bên kia, lén lén lút lút chuồn vào trong phủ thành chủ.
“Là mấy người Một Trang Sách.” Nhìn thấy ba bóng người kia, Vương Vũ kinh ngạc kêu lên: “Sao mấy cô này cũng phát hiện ra được?”
“Chuyện này thì ngươi không hiểu rồi.” Vô Kỵ nói: “Gần như mọi người đều có thể nghĩ tới vấn đề ấy, nhưng có những thứ người chơi nam quan tâm thì người chơi nữ lại không để ý cho lắm.”
“Hả? Đều là người chơi mà tính cách lại khác xa nhau như thế ư?” Vương Vũ khá tò mò.
“Đương nhiên!” Vô Kỵ móc ra một cái nhẫn rác rưởi sáng lấp lánh hỏi Vương Vũ: “Bán cho ngươi năm trăm vàng, mua không?”
Vương Vũ bĩu môi: “Năm trăm đồng ta còn không thèm!”
“Nếu là người chơi nữ thì chắc chắn sẽ có người mua.” Vô Kỵ tiện tay ném chiếc nhẫn vào trong túi.
Trong lúc trò chuyện hai người cũng đã mò được vào phủ thành chủ, hai người nhìn thấy ba người Một Trang Sách đang lục tủ mò hòm trong sảnh lớn của phủ thành chủ.
Đám thủ vệ trong phủ thành chủ đang đứng dàn hàng sang hai bên, mặc cho ba cô nàng kia làm lộn xộn mọi thứ, cả đám thủ vệ cứ đứng im như tượng.
Vô Kỵ nhìn sách vở vứt bừa bãi trong sảnh lớn, lại nhìn sang hai hàng thủ vệ đứng im như pho tượng, hắn ta quay sang nói với Vương Vũ: “Đi thôi, chỗ này chắc chắn không có.”
“Tại sao chứ?” Vương Vũ không hiểu gì cả, vừa nãy Vô Kỵ còn nói con dấu ở trong phủ thành chủ cơ mà, sao chưa được một lúc đã nói khác rồi?
Vô Kỵ chỉ vào ba cô nàng Một Trang Sách kia nói: “Ba cô kia sắp chọc thủng cả cái nhà này lên rồi mà thủ vệ còn chẳng thèm để ý đến họ, có thể thấy ở đây chắc chắn không có.”
“Thế thì ở đâu mới được?” Vương Vũ nhìn xung quanh một vòng, hắn phát hiện thành chủ đại nhân cũng khá là thanh liêm, đường đường là thành chủ thế mà lại chỉ có một khoảnh sân nhỏ nhìn phát là thấy hết, đến cả nơi để giấu bảo vật cũng không có.
Vô Kỵ ngẩng đầu lên chỉ vào hậu viện phía sau sảnh lớn phủ thành chủ nói: “Chắc là ở hậu viện.”
“Hậu viện?” Vương Vũ liếc thủ vệ ở khắp nơi một cái rồi nói: “Ngươi muốn chết sao?”
Hậu viện không phải là sảnh lớn phủ thành chủ, nơi đó là lãnh địa tư nhân của thành chủ, xâm nhập nhà dân sẽ bị đuổi giết ném đá đó.
Phủ thành chủ có nhiều thủ vệ như thế, Vương Vũ giữ mạng còn khó, huống chi là bảo vệ Vô Kỵ.
Vô Kỵ nói: “Nếu đã là nhiệm vụ, quy tắc nhất định cũng sẽ thay đổi, nếu không ba cô nàng kia cũng nên bị thủ vệ kéo ra ngoài rồi mới phải.”
Nói xong, hai người Vô Kỵ và Vương Vũ đi ngang qua tiền viện, tới phía cửa hậu viện của phủ thành chủ.
Hai người vừa bước vào phạm vi hậu viện, hai thủ vệ đã lập tức bước lên nghênh đón.
Do giá trị vinh dự thành Dư Huy của Vương Vũ cao vô cùng, bởi vậy hai thủ vệ này nhìn thấy Vương Vũ đều rất là khách sáo: “Thủ hộ đại nhân, ngài tới có việc gì vậy?”
“À… ta tiện đường đi ngang qua muốn vào ghé thăm một lát…” Vương Vũ nói đại một câu… Tuy là cực kỳ không muốn, nhưng trong tình huống này cũng không thể nói với thủ vệ là hắn muốn tới trộm đồ được.
“Ngài có thể vào!” Thủ vệ dừng lại một lát rồi chỉ vào Vô Kỵ: “Nhưng hắn ta thì không thể!”
“Tại sao chứ?”
“Hậu viện chỉ cho phép nữ giới ra vào.”
“Má nó, quy tắc gì thế không biết? Kỳ thị giới tính à? Chẳng lẽ thành chủ sợ bị người ta cắm sừng?” Vô Kỵ buồn bực kêu lên, hắn ta lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên phải chịu thiệt vì giới tính.
“Xoạt!”
Vô Kỵ còn chưa nói xong, trường mâu của hai thủ vệ đã chĩa thẳng vào cổ họng của Vô Kỵ, họ đồng thanh hét lên: “Cút!”
“...” Vô Kỵ rụt cổ lại, vội vàng lùi ra phía sau mấy bước.
“Ấy? Vô Kỵ đại ca? Thiết Ngưu đại ca.”
Lúc này ba người Một Trang Sách không tìm được gì đã hậm hực đi ra khỏi sảnh lớn, sau khi nhìn thấy hai người Vô Kỵ và Vương Vũ bèn vui vẻ đi về phía hậu viện.
“Chào các cô…”
Thấy ba người Một Trang Sách đi tới, Vô Kỵ cũng cuống cả lên.
Vô Kỵ không có quyền bước chân vào hậu viện, nhưng ba cô nàng này thì lại vào được… Giờ mà để ba cô nàng này vào hậu viện trước, con dấu rơi vào tay ai còn chưa biết đâu, dù sao Vương Vũ cũng không có sở trường gì trong việc tìm đồ.
Vô Kỵ là người như thế nào cơ, chuyện hắn ta đã tính kế trước sao có thể để người khác nẫng tay trên được, thế là hắn ta bèn vừa trả lời câu chào của ba cô nàng kia vừa gửi tin nhắn vào kênh công hội: “Minh Đô, mau mang trang bị Hoa Yêu tới phủ thành chủ ngay!! @Minh Đô.”
“Sao các huynh không vào vậy?” Một Trang Sách hỏi với vẻ kỳ lạ.
Vương Vũ đáp: “Ngoài ta ra, người ta chỉ cho nữ giới vào thôi…”
“Hả? Thì ra là thế à…” Một Trang Sách bụm miệng cười trộm một cái rồi nói: “Thế thì chúng ta vào trước nhé.”
“Lão Ngưu, ông nội ngươi chứ…” Vô Kỵ tức điên lên, vội vàng gửi tin nhắn riêng cho Vương Vũ: “Ngươi không biết níu chân mấy cô nàng này à?”
“À, ta hiểu rồi.”
Vương Vũ hiểu ý trả lời Vô Kỵ một câu, sau đó hô về phía mấy cô nàng kia: “Này, ba cô đừng đi vội, đợi chút có trò hay để xem.”
Ba người Một Trang Sách đáp lại: “Chúng ta đang bận lắm, có gì để sau hẵng nói.”
“Đừng ngại, Vô Kỵ hắn ta muốn mặc nữ trang, các ngươi không muốn xem à?” Vương Vũ lại hét lên.