Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 936 - Chương 938: Nữ Trang Đại Lão

Trang 469# 1

 

 

 

Chương 938: Nữ trang đại lão
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Đúng như Vô Kỵ đã nói, tuy đàn ông và phụ nữ là một loại sinh vật, nhưng tâm thái của họ lại hoàn toàn khác xa nhau, nếu là một người chơi nam nghe thấy có người nói muốn mặc nữ trang, nhất định họ sẽ khinh thường trả lại một câu vô vị, sau đó quay người đi mất…

Nhưng khi người chơi nữ nghe thấy người chơi nam muốn mặc nữ trang thì…

Người khác thì không biết thế nào, chứ mắt đám ba người Một Trang Sách bỗng sáng lên như đèn pha ô tô, họ quay ngoắt đầu lại, ánh mắt ấy khiến người luyện võ vốn chẳng sợ thứ gì hết như Vương Vũ cũng thấy run rẩy.

“Má nó, lão Ngưu cái tên tiện nhân nhà ngươi!” Thấy Vương Vũ lật tay một cái đã bán mình đi luôn, mặt già của Vô Kỵ đỏ bừng lên, hắn ta tức điên lên mắng chửi.

Vương Vũ nhún nhún vai đáp lại: “Không nói thế còn lâu mới giữ chân được mấy cô nàng, điều phụ nữ quan tâm luôn khác cánh đàn ông mà lại, ngươi biết rồi đó.”

“Má, ngươi cũng học đi đôi với hành quá nhỉ.”

“Đương nhiên, đó là lý do tại sao ta là thiên tài tập võ.” Vương Vũ nói với vẻ không biết xấu hổ là gì.

“Phắn con mợ ngươi đi!” Vô Kỵ giơ ngón tay thối về phía Vương Vũ.

Bên này Vô Kỵ đang xấu hổ tới nỗi chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống, bên kia ba cô nàng Một Trang Sách đang hóng hớt chuyện lớn vẫn còn đứng đó ồn ào: “Vô Kỵ đại ca mà mặc nữ trang thì chắc phải đẹp biết mấy.”

“Không sai không sai, chỗ ta còn có mấy bộ, Vô Kỵ đại ca ngươi muốn thử trước không?” Hai cô nàng Mùa Hạ Ngắm Tuyết và Mùa Đông Ngắm Hoa bắt đầu lục túi tìm đồ.

Vương Vũ kiên quyết nói: “Vô Kỵ có trang phục chuyên nghiệp, đợi lát nữa sẽ có người đưa tới.”

“Thật không thật không?” Mắt ba cô nàng lại sáng lên, vô cùng mong đợi trong lòng.

“Vô Kỵ lão cẩu, các ngươi đang ở đâu?”

Ngay lúc mấy người đang tám nhảm, bỗng nhiên trước cửa phủ thành chủ vang lên một giọng nói.

“Đi vào trong đi.”

Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Minh Đô đang thập thò đi vào, Vương Vũ vội vàng đáp lại.

Bấy giờ cả đám cũng nhìn thấy đi phía sau Minh Đô là hai cô gái, đúng là Linh Lung Mộng và Dương Na.

Nhìn thấy cô nàng yêu nghiệt Linh Lung Mộng này cũng tới, sắc mặt Vô Kỵ hiện lên vẻ tuyệt vọng, hắn ta rên lên: “Mẹ nó, sao các ngươi lại mang cô ta tới đây làm gì?”

Minh Đô cười híp cả mắt lại đáp: “Ngươi quên là bộ trang bị Hoa Yêu bị hai cô nàng này chia nhau dùng rồi à, đương nhiên là cho dù hai cô ấy không biết thì ta cũng không định giấu giếm làm gì.”

“Ha ha ha ha!” Linh Lung Mộng nhìn thấy Vô Kỵ, còn chưa kịp nói chuyện, cô ta đã không kìm nổi bật cười khoái chí, vừa vứt bộ trang bị Hoa Yêu cho Vô Kỵ vừa cười lên cười xuống nói: “Vô Kỵ à, mau mặc vào cho bà đây xem nào.”

Dương Na đứng cạnh tuy không nói gì, nhưng ánh sáng trong mắt cô không hề có gì khác biệt so với đám ba cô nàng Một Trang Sách.

Vô Kỵ túa mồ hôi lạnh đầy đầu: “Cơ thể ta không được khỏe lắm, bỗng nhiên ta lại không muốn mặc nữa, vừa hay mấy cô đến rồi, các cô vào trong giúp lão Ngưu tìm đồ đi, ta và lão Lý ở bên ngoài chờ cũng được.”

Linh Lung Mộng nghe nói Vô Kỵ không mặc nữa, cô ta híp mắt lại, gắt lên: “Mẹ nó nói nhảm ít thôi, bà đây chạy tới chỉ để hóng hớt, ngươi lại nói ngươi không mặc nữa? Lão Ngưu lão Lý, các ngươi ấn hắn xuống đất, ta mặc cho hắn!”

“Được được được!” Lần trước Minh Đô bị Vô Kỵ chơi một vố vẫn còn đau, lần này cơ hội trả thù đã tới, hắn ta hưng phấn tới nỗi suýt nhảy cẫng lên, Minh Đô vội vàng xắn tay áo chuẩn bị tóm Vô Kỵ.

Vương Vũ lại khó xử nói: “Làm như thế có quá tàn nhẫn không?”

Vương Vũ còn chưa kịp nói hết câu, ánh mắt như kiếm sắc của năm cô nàng đã chiếu thẳng về phía Vương Vũ, bọn họ đồng thanh nói: “Không thì ngươi mặc vậy?”

“Không không không!” Trán Vương Vũ lập tức túa ra một lớp mồ hôi lạnh, hắn vội vàng nói: “Bộ trang phục này thực sự là một đôi trời sinh với Vô Kỵ!”

“Lão Ngưu, ngươi đừng nói lời trái lương tâm nữa.” Vô Kỵ kêu lên thảm thiết.

Vương Vũ nghiêm túc nói: “Ta tuyệt đối không nói lời trái lương tâm, đây là lời nói cực kỳ thật lòng của ta, Vô Kỵ, mau mặc vào đi, đừng ép ta phải ra tay!”

“Mẹ nó!”

Có tên súc sinh Vương Vũ này ở đây, Vô Kỵ tự biết lần này hắn ta khó thoát khỏi ma trảo rồi, hai mắt hắn ta rưng rưng im lặng nhận lấy bộ trang bị Hoa Yêu rồi mặc lên người.

Thuộc tính của bộ trang bị Hoa Yêu tương đối biến thái, có thể gia tăng cực cao dung mạo và chỉ số cơ thể của người chơi, cái loại xấu như ma giống Minh Đô mà mặc nó vào còn trở thành một mỹ nữ, vậy thì khỏi cần nói tới Vô Kỵ rồi.

Tuy tên Vô Kỵ này thực sự âm hiểm độc ác, ra tay lại không tích đức tý nào, nhưng hắn ta lại sở hữu một gương mặt khá đẹp trai, ngày thường trông Vô Kỵ đã có vẻ là một thư sinh da trắng anh tuấn rồi, lúc này hắn ta mặc bộ trang bị Hoa Yêu vào, đúng là không còn lời nào để tả luôn.

Đường cong trước sau kìa, eo thon chân dài kia, vẻ đẹp mê muội ấy khiến một tác giả thuần khiết như Ngưu thúc đây cũng khó có thể viết ra nổi. (Đây là lời của tác giả)

Tất cả mọi người đều nhìn Vô Kỵ tới mức đứng hình, qua một lúc lâu sau cả đám mới tỉnh lại, không ngờ trong ánh mắt nóng rực của mấy cô nàng kia thế mà lại pha lẫn một chút ghen ghét.

Đặc biệt là Minh Đô, hai mắt tên này trợn trừng luôn rồi, hắn ta vươn tay ra vỗ một phát lên mông Vô Kỵ, cười rất đểu: “Được lắm Vô Kỵ, nếu không phải thấy ngươi mặc bộ này vào, ta còn không nhận ra đây là ngươi nữa đấy, thôi đừng cởi ra nữa, mặc về cho huynh đệ xem sướng mắt đã.”

“Cút cút cút!” Vô Kỵ đánh bay cái tay của Minh Đô rồi lườm hắn ta một cái, sau đó quay ra nhìn xung quanh nói rất nghiêm túc: “Đi thôi, chuyện chính quan trọng hơn, mau vào đi.”

Nói xong, Vô Kỵ bước nhanh vào hậu viện.

“Ha ha.” Cả đám cùng cười phá lên, Vương Vũ và mấy cô nàng kia cũng đi theo Vô Kỵ vào trong hậu viện.

Minh Đô còn định tiếp tục đi theo để trêu Vô Kỵ, hắn ta cũng định lén lút chuồn vào trong theo, nhưng lập tức bị thủ vệ vô tình quăng ngay ra ngoài.

Bố cục của hậu viện phủ thành chủ cũng không có gì khác biệt nhiều so với tiền viện, điểm khác biệt duy nhất chính là hậu viện có trồng rất nhiều loài thực vật, cây cối um tùm, bừng bừng sức sống.

Bên trong sân có một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi ngẩn người bên bàn đá.

Vương Vũ tiện tay ném một cái thuật Thăm Dò qua, thuộc tính của người phụ nữ đã hiện ra ngay lập tức.

Alicia Rầu Rĩ Không Vui (Phu nhân của thành chủ)

Giới thiệu bối cảnh: Phu nhân của bá tước Willie thành chủ thành Dư Huy, có vẻ như bà ta đang có tâm sự trong lòng.

Không có thuộc tính, chỉ có giới thiệu, xem ra bà ta chỉ là một NPC bối cảnh.

NPC bối cảnh chính là NPC như bao người dân khác của thành Dư Huy, họ được tạo ra chỉ để phối hợp với bối cảnh của trò chơi, thường chỉ là vật tượng trưng, không có tác dụng gì lớn.

Sau khi mọi người nhìn thấy thuộc tính của Alicia, họ lập tức bỏ qua người phụ nữ này theo bản năng, tiếp tục đi vào bên trong.

Thế nhưng đúng lúc này, bỗng Alicia khẽ nói: “Các ngươi là ai? Tại sao lại vào trong sân nhà của ta?”

“Hả? Còn là NPC trí năng?” Nghe nói Alicia lên tiếng, cả đám kinh ngạc vội vàng quay người lại.

NPC chủ động nói chuyện với người chơi, hoặc là NPC giao nhiệm vụ, hoặc là NPC trí năng, đây là thường thức trong trò chơi.

Hiện giờ mọi người đang xâm nhập nhà dân, nếu là NPC giao nhiệm vụ thì còn đỡ, không chỉ không bị truy cứu mà còn có thể được cho nhiệm vụ, nếu là NPC trí năng, vậy thì xong đời rồi.

Chưa nói đến việc sẽ kinh động thành chủ, chỉ riêng trình độ vô sỉ của hệ thống, mọi người không bị bẫy một đống tiền là chuyện không thể nào.

Bởi vậy cử động này của Alicia khiến mọi người đứng sững cả ra, không biết nên làm gì mới phải.

“Chúng ta tới đây tất nhiên là có chuyện rồi.”

Ngay giữa lúc cả đám đang luống cuống tay chân, Vô Kỵ đã cười híp mắt đi lên nói.

Alicia liếc Vô Kỵ một cái, đầu tiên bà ta hơi ngẩn ra, sau đó khẽ cau mày lại nói: “Hừ! Đây là lãnh địa tư nhân, các ngươi làm như vậy thật là vô lễ, ta sẽ bảo thủ vệ đuổi các ngươi ra ngoài.”

Nói rồi, Alicia mở miệng muốn gọi thủ vệ, đúng lúc này Vương Vũ bỗng xông tới từ phía bên cạnh, hắn vươn tay trái bịt chặt miệng Alicia, tay phải siết chặt lấy cổ họng bà ta.

“Không được lên tiếng, nếu không ta sẽ giết bà!”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment