Trang 469# 2
Chương 939: Một bức thư
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ai mà ngờ Alicia lại không hề sợ hãi Vương Vũ mà lại chỉ khẽ đẩy tay Vương Vũ sang một bên.
“Ngươi không dám giết ta!” Alicia liếc Vương Vũ một cái rồi bình tĩnh nói.
“...” Vương Vũ nghe thế không thể không buông lỏng bàn tay đang siết chặt cổ họng Alicia ra.
Không sai, đừng thấy Vương Vũ muốn giết Alicia dễ như trở bàn tay mà lầm tưởng, thật ra Vương Vũ chỉ nói nói mà thôi, chứ hắn cũng không dám ra tay thật.
NPC không giống người chơi, NPC bối cảnh như Alicia thường được gọi là dân thường, chết rồi là sẽ không thể sống lại.
Vương Vũ dám giết người chơi là vì hắn có đủ giá trị vinh dự, có thể khiến hắn hoành hành ngang ngược ở thành Dư Huy, nhưng một khi hắn ra tay với bình dân, Vương Vũ có nhiều giá trị vinh dự đến mấy cũng vô dụng.
Bởi vì người chơi và NPC vốn dĩ là hai loại sinh vật khác nhau, cũng giống như người máy trong thế giới hiện thực vậy, cho dù người máy có hủy diệt bao nhiêu đồng loại của nó đi chăng nữa, chỉ còn nó có đủ cống hiến thì sẽ có thể được miễn trách nhiệm, nhưng một khi người máy ra tay với con người, vậy thì nó phải bị hủy diệt.
Còn về phần hậu quả của việc sát hại dân thường nặng tới mức độ nào, thật lòng Vương Vũ cũng không biết, nhưng người trước kia dám làm vậy đã bị tất cả các NPC của ba trăm chủ thành đồng thời truy nã, đến nay gã ta vẫn không dám online.
Dù Vương Vũ có thân phận là Thần thủ hộ của thành Dư Huy, dù hắn có đánh nhau giỏi thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không dám làm chuyện mạo hiểm như vậy… Dù sao, chỉ là chơi game thôi mà, có bản lĩnh thế nào cũng không thể để bản thân phải sống chui sống nhủi trong game như vậy chứ.
“Nhưng bà cũng không dám hét to!” Lúc này Vương Vũ bèn cười nói.
Alicia nghe vậy bèn ngẩn ra: “Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?”
Vương Vũ trả lời: “Chúng ta tới để làm nhiệm vụ.”
Alicia không nói gì cả, bà ta quan sát Vương Vũ thật kỹ rồi chỉ vào chiếc ghế đá dài phía sau, nói: “Ngồi xuống nói đi.”
“...”
Thấy Alicia thực sự không dám hét to lên, mấy cô nàng trong đội ngẩn người ra hết, đến Vương Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, hắn gửi ngay tin nhắn riêng cho Vô Kỵ: “Ôi má, sao ngươi biết bà ta sẽ không kêu lên?”
Vừa rồi Vô Kỵ chính là người đã bảo Vương Vũ nói như vậy.
Vô Kỵ nói: “Bởi vì từ lúc chúng ta vào đây bà ta đều không dám to tiếng, nhất định là đang chột dạ trong lòng, ngươi cứ kìm chân bà ta rồi nói tiếp.”
“Được!”
Vương Vũ đóng cửa số tin nhắn lại, hắn ngồi xuống chiếc ghế đá.
Alicia hỏi Vương Vũ với một vẻ mong chờ khá lạ: “Ngươi là Thần thủ công?”
“Không sai!” Vương Vũ gật gật đầu.
Đúng là trên người Vương Vũ có một danh xưng là Thần thủ công… Tuy nói người chơi chỉ cần không đeo danh xưng trên đầu thì người đối diện sẽ không nhìn thấy được, nhưng trong mắt NPC, mọi danh xưng của người chơi đều là thứ trong suốt.
“Vậy ngươi tới nơi này có phải là ý của thầy ngươi - Simba hay không?” Alicia khẽ hỏi, lúc nhắc tới Simba giọng Alicia có vẻ hơi run rẩy.
“???!!!! Như thế là sao?”
Nghe thấy Alicia nói vậy, kênh trò chuyện suýt nữa thì bùng nổ, bản năng hóng hớt của cả đám bỗng bốc cháy ngùn ngụt.
“Hình như người phụ nữ này có mối quan hệ không bình thường với Thần thủ công Simba.” Vương Vũ chia sẻ những điều mình biết cho mọi người.
“Ôi má mi, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn này! Lão Ngưu, xem xem còn moi móc được gì ra không kìa.” Cả đám siết chặt nắm tay, kích động không thôi.
“Ừm!” Vương Vũ gật gật đầu với Alicia, hắn không phản bác cũng không xác nhận.
“Hzaii!” Alicia thở dài một hơi, bà ta nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, ông ấy vẫn như thế, phiền ngươi chuyển bức thư này cho ông ấy.”
Alicia vừa thở dài vừa rút một bức thư tinh xảo ra… Đừng thấy Vương Vũ không được trải qua thời học sinh mà coi thường, là người bình thường chỉ cần không bị ngu thì đều có thể nhận ra bức thư kia là một bức thư tình.
[Hệ thống thông báo: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn “Tâm Sự Của Alicia”, có tiếp nhận hay không?]
Nhìn thấy thông báo của hệ thống, cuối cùng Vương Vũ cũng hiểu ra, thì ra là danh xưng Thần thủ công của hắn đã kích hoạt nhiệm vụ.
“Chuyện này, thôi được rồi, ta tiếp nhận.” Nhìn thông báo của hệ thống, Vương Vũ do dự một lát, tuy hắn không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, nhưng vẫn đành nhận lấy bức thư.
Không phải chỉ là đưa thư thôi sao, lại chẳng phải là dẫn mối…
ppHệ thống thông báo: Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ ẩn “Tâm Sự Của Alicia”, gửi thư của Alicia cho Chế tác sư già Simba tại tiệm chế tác. Bức Thư Của Alicia 1/1.[
Đến cấp bậc nhiệm vụ và giới thiệu bối cảnh cũng không có, xem ra chỉ là một nhiệm vụ đưa thư đơn giản thật.
Nhưng đúng lúc Vương Vũ vừa nhận lấy bức thư, bỗng nhiên thành chủ lại đi ra từ bên trong phòng.
“Alicia, nàng nói chuyện với ai vậy?” Thành chủ nhìn một đám người đứng trong sân, ông ta cảnh giác hỏi.
“Không ai cả, những người này là thị nữ tới nhận việc.” Alicia vừa nói vừa nháy mắt với Vương Vũ.
Vương Vũ vội vàng nhét bức thư vào trong túi.
“Thị nữ?” Thành chủ bán tín bán nghi đi tới, ánh mắt ông ta lập tức bắt chặt lấy Vương Vũ, sắc mặt lập tức thay đổi, gằn giọng hỏi: “Là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”
Vương Vũ cũng cảm thấy thái độ của thành chủ khá là kỳ lạ, phải biết rằng thường ngày thành chủ một câu hai câu đều gọi hắn là dũng sĩ, vô cùng khách sáo, sao lúc này lại gắt gỏng như vậy, chẳng lẽ ông ta đã biết mình vừa bị cắm sừng ư?
“Là ta, ta tới tham quan thôi.” Vương Vũ đổ mồ hôi lạnh đầy đầu nói, bắt người thành thật phải nói dối, đây cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.
“Hừ!” Thành chủ hừ lạnh một tiếng nói: “Chỗ này không có thứ gì để ngươi tham quan cả, ngươi mau đi đi.”
Nói rồi, ánh mắt thành chủ lại chuyển sang phía mấy cô gái bên cạnh.
“Thị nữ à…” Thành chủ liếc mấy cô nàng một cái, sau đó chỉ vào Vô Kỵ nói: “Ta thấy cô không tồi, ở lại đi.”
“Hự…” Vô Kỵ thầm phun một ngụm máu: “Tại sao lại bắt ta ở lại?”
“Cô đẹp nhất!” Đáp án của thành chủ vừa đơn giản lại vừa bá khí, hoàn toàn không thèm quan tâm tới cảm nhận của Alicia, nói xong thành chủ lập tức quay người đi vào trong nhà.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng khí phách của thành chủ, mấy cô gái ở đây đều thấy đắng ngắt trong lòng, không ngờ cũng có một ngày dung nhan của mình còn không bằng một gã đàn ông.
Vô Kỵ còn thấy đắng lòng hơn, vô duyên vô cớ bị một gã đàn ông nhắm trúng, chuyện gì thế không biết.
Vương Vũ vỗ vỗ vai Vô Kỵ nói với vẻ an ủi: “Đừng sợ, đây là một cơ hội để tiếp cận thành chủ đó, mau tận dụng thời cơ đi!”
Vô Kỵ rơi lệ đầy mặt: “Ngươi cũng biết là phải tận dụng thời cơ, sao ngươi không đi đi?”
“Ta đâu có đẹp bằng ngươi.” Vương Vũ cười.
“Nhớ giữ lại rễ nha Vô Kỵ.” Đám người Linh Lung Mộng cũng nắm tay cổ vũ Vô Kỵ.
“Đám rác rưởi các người!” Vô Kỵ hằn học giơ ngón tay thối với cả đám, sau đó hắn ta vươn tay ra nói với Vương Vũ: “Đưa thư cho ta.”
“Ngươi cần thư làm gì?” Vương Vũ lẩm bẩm móc thư ra đưa cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ nhận lấy bức thư lập tức bước tới trước mặt Alicia nói: “Nói cho ta biết con dấu của thành chủ giấu ở đâu, bằng không ta lập tức đưa bức thư này cho thành chủ.”
“Ngươi, các ngươi!”
Vô Kỵ đột ngột trở mặt khiến Alicia giật mình sợ hãi, Alicia vừa tức vừa giận chỉ vào Vương Vũ và Vô Kỵ run giọng nói: “Các ngươi sẽ gặp báo ứng.”
“Ta… Vô Kỵ sao ngươi lại làm thế?” Đối mặt với lời chỉ trích của Alicia, Vương Vũ muốn nói lại thôi, hắn không kìm được hỏi Vô Kỵ.
Không còn cách nào khác, Vương Vũ chưa từng làm những chuyện như vậy, dù sao Simba cũng được coi là thầy của Vương Vũ, làm thế này đúng là có chút khiến Vương Vũ không chấp nhận được.
Vô Kỵ nói rất nghiêm túc: “Cái gì mà lại làm thế, hành vi của bà ta vốn dĩ đã không có đạo đức, ta làm thế này chỉ là muốn đứng về phía lẽ phải mà thôi, chỉ cần bà ta nói cho ta biết con dấu của thành chủ ở đâu, người chính nghĩa như ta cũng có thể coi như không thấy chuyện vừa rồi, ngươi cũng có thể tiếp tục giúp bà ta đưa thư.”