Trang 470# 1
Chương 940: Dẫn rắn ra khỏi hang
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ vừa định phản bác, nhưng nghĩ lại thì lời Vô Kỵ nói cũng không sai, hành vi như vậy cũng không thể để yên được.
Nghĩ đến đây, Vương Vũ nhún nhún vai, hắn bước tới đứng bên cạnh Vương Vũ, ý của hắn rất rõ ràng.
“Đừng ép ta đấy, ta đếm đến ba, bà mà còn không nói là ta đi vào trong luôn.” Thấy Vương Vũ đồng ý với hành động của mình, Vô Kỵ lại càng vững tin hơn, hắn ta làm bộ giơ chân đi vào trong phòng.
Alicia vẫn khá e ngại bức thư đang nằm trong tay Vô Kỵ, bà ta thấy Vô Kỵ muốn đi vào trong phòng thật bèn vội vàng lên tiếng: “Ta, ta nói, ngươi đưa thư cho ta đã.”
Vô Kỵ cười lạnh nói: “Ta không tin nổi nhân phẩm của đám NPC các người, bà nói trước đi.”
Chỉ cần là người chơi đã từng bị hệ thống đặt bẫy thì đều sẽ không tin tưởng cách làm người của NPC.
“Hzaiii!” Alicia thở dài một hơi, bà ta nói với vẻ bất lực: “Con dấu ở trên bàn đọc sách đầu giường phòng ngủ, ngươi mau đưa thư cho ta.”
“Ha ha.” Vô Kỵ cười cười nói: “Bây giờ còn chưa được.”
Alicia nghe thế vừa giật mình vừa tức giận nói: “Ngươi dám lừa ta ư?”
Vô Kỵ phản bác lại: “Ai biết thứ bà vừa nói là con dấu gì, ai biết trên bàn sách kia có bao nhiêu bí mật, cứ đợi ta lấy được con dấu rồi hẵng nói tiếp nhé.”
Hệ thống thích chơi chữ đã không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, chuyện cỏn con này lừa người khác thì còn được, chứ muốn lừa gạt loại người chuyên chơi mưu như Vô Kỵ thì rõ ràng là không đủ.
“Ngươi! Thôi được rồi!” Alicia bất lực nói: “Con dấu người quản lý nằm ở trong ngăn kéo bị khóa lại trong bàn đọc sách, đây là chìa khóa.”
Nói xong, Alicia bèn móc ra một chiếc chìa khóa.
“Đây là chìa khóa của hộp con dấu?” Vô Kỵ đang định nhận lấy chiếc chìa khóa, Vương Vũ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa này nghi ngờ nói.
“...” Alicia liếc Vương Vũ và Vô Kỵ một cái rất sâu, bà ta lại móc ra một chiếc chìa khóa khác nói: “Chiếc này là…”
“Ái chà, chìa khóa quan trọng như thế mà thành chủ cũng có thể đưa cho bà cất giữ, thành chủ đối tốt với bà như thế, bà nhẫn tâm làm như vậy với ông ta?” Vô Kỵ nhận lấy chiếc chìa khóa kia, hắn ta cười híp mắt nói.
“Hừ!” Alicia không thèm để ý đến câu nói nhảm của Vô Kỵ mà chỉ gằn giọng nói: “Giờ có thể trả thư cho ta chưa?”
“Ha ha.” Vô Kỵ cười cười, tiện tay đưa thư cho Vương Vũ nói: “Sao ta lại làm thế được, chẳng phải là còn nhiệm vụ chưa làm ư? Chúng ta đều là người nói được làm được.”
“...”
Alicia nghe thế run rẩy cả người không nói lên lời, rất sâu lâu bà ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi được lắm!”
Cùng lúc đó, ba người Một Trang Sách đứng bên cạnh đều nhìn đến ngẩn cả người ra, bọn họ chưa từng gặp người nào chơi game như vậy.
“Thế cũng được ư, sao các huynh biết bà ta sẽ lừa các huynh?”
Từ lúc Vương Vũ cầm vật phẩm nhiệm vụ lừa Alicia tới lúc Alicia buông lời giấu giếm, rồi lại thêm vụ Alicia dùng chiêu vàng thau lẫn lộn, chiêu này nối tiếp chiêu khác tung ra, thực sự khiến người ta khó mà phòng bị được.
Nhưng dù có như vậy thì cuối cùng vẫn bị hai người Vương Vũ và Vô Kỵ nhìn thấu, mẹ nó, đầu óc phải xoay chuyển nhanh đến mức nào mới có khả năng phản ứng như vậy?
Vương Vũ nói rất có thâm ý: “Đây là kinh nghiệm từng trải.”
…
“Thế giờ chúng ta nên làm gì đây?” Một Trang Sách hỏi Vô Kỵ.
Lúc này cả đám đã bị bại lộ, hơn nữa thành chủ cũng đã hạ lệnh đuổi khách, nếu giờ mà tiếp tục đi vào trong phòng là nhất định sẽ bị thành chủ tấn công, đi tiếp không khác gì là đi tự tử.
Vô Kỵ quan sát một lát chiếc chìa khóa trong tay rồi nói: “Lão Ngưu, ngươi giữ chân Alicia trước, ta đi tìm, những người khác ở ngoài yểm hộ ta.”
Cả đám kinh ngạc: “Vô Kỵ, chẳng lẽ ngươi muốn dùng mỹ nhân kế ư?”
“Cút cút cút!” Vô Kỵ tức giận hét: “Giờ ông đây là thị nữ của phủ thành chủ, không giống đám khách rơi vãi các ngươi.”
Gia nô nhà tể tướng là quan thất phẩm, thằng nhãi Vô Kỵ này thế mà vẫn còn khoe khoang cái chức thị nữ kia được.
Vô Kỵ vừa nói vừa đi vào trong phòng, không ngờ thành chủ lại mặc kệ hành động của hắn ta thật, không hề ra tay với Vô Kỵ, quả nhiên, làm phụ nữ thật tuyệt.
Đám người Vô Kỵ đứng ngoài cửa yên lặng đợi tin tức thành công của Vô Kỵ, nhưng đợi lâu ơi là lâu mà mãi chưa thấy Vô Kỵ có động tĩnh gì.
Linh Lung Mộng nóng tính đã sắp không nhịn nổi nữa rồi, nàng hét vào kênh công hội: “Má nó, Vô Kỵ ngươi làm cái gì ở trong đấy thế hả? Chẳng lẽ ngươi đang ngủ cùng thành chủ à?”
Vô Kỵ trả lời lại tin nhắn rất nhanh: “Mẹ nó, thành chủ ở trong phòng ngủ không ngủ cũng không ra ngoài, ta đã quét dọn phòng ngủ ba lần rồi, ông ta vẫn còn đọc sách trong đó kia kìa.”
“...” Cả đám câm nín, một lát sau lại hỏi: “Thế làm sao bây giờ? Không thì chúng ta cứ rút trước, đợi trời tối rồi ngươi lại ra tay?”
“Thành Dư Huy có lúc nào trời tối à?” Vô Kỵ hỏi lại.
Linh Lung Mộng đáp: “Không có!”
“Phắn đi!”
Lúc này Vương Vũ cũng bày tỏ ý kiến, hắn nói: “Ta thấy hay là thế này đi, ngươi cứ đợi khi nào thành chủ không có ở đó rồi vào sau vậy.”
“Đừng nói nhảm, đến lúc đó thì người khác đã phản ứng lại biết con dấu ở đâu rồi.” Vô Kỵ nói: “Có cơ hội phải ra tay ngay, không có cơ hội thì tạo ra một cái, giờ các ngươi mau nghĩ cách dẫn thành chủ ra ngoài.”
“Dẫn thành chủ ra ngoài?” Vương Vũ ngẩn ra hỏi mấy cô gái: “Dẫn thế nào bây giờ?”
Linh Lung Mộng tiện mồm nói: “Thế thì phải xem ông ta để ý nhất là thứ gì, không phải bà xã ông ta còn đang ở ngoài này sao?”
“...”
Cả đám nghe thế đều đồng loạt quay ngoắt đầu lại nhìn Alicia, sau đó lại quay sang nhìn Vương Vũ với ánh mắt cố vũ, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Lão Ngưu, nhờ cả vào ngươi đó!”
“Ta á? Giết NPC là phạm tội đó!” Vương Vũ cũng không ngốc, tất nhiên hắn sẽ không làm việc đó.
“Không ai bảo ngươi giết cả, ngươi chỉ cần… he he.” Linh Lung Mộng cười rất đểu, nàng nói: “Mấy người chúng ta sẽ giúp ngươi giữ tay chân bà ta lại.”
“Mẹ nó! Thế thì càng không được!” Vương Vũ vội vàng xua tay lùi ra phía sau, đúng lúc này Vương Vũ bỗng lơ đễnh liếc quanh sân một vòng.
…
Trong phòng, hình như thành chủ cũng cảm nhận được có chuyện gì đó không đúng, ông ta đặt cuốn sách trong tay xuống hỏi Vô Kỵ: “Phòng của ta rất lộn xộn ư?”
“Cũng tàm tạm ạ.” Vô Kỵ cười cười trả lời.
Thành chủ nói với vẻ rất cảnh giác: “Nếu đã không quá lộn xộn, sao ngươi cứ đi đi lại lại ở đây làm gì, chẳng lẽ ngươi có ý đồ xấu ư?”
“Không, không có!” Vô Kỵ kinh hãi nói: “Ta chỉ là bị hấp dẫn bởi khí khái anh hùng của thành chủ đại nhân ngài mà thôi, ta không thể tự mình thoát ra nổi.”
“Thế sao?” Thành chủ cười cười, ông ta chỉ vào chiếc giường nói: “Ngồi vào kia đi.”
Vô Kỵ nghe thế tim bỗng giật thót, hắn ta hoảng hốt nói: “Không cần đâu ạ, ta đứng là được thưa ngài.”
“Cũng được.” Vô Kỵ không ngồi, thành chủ cũng không để ý mà chỉ nghiêm túc nói: “Giờ ngươi cũng có thể cởi quần áo trên người ngươi xuống được rồi đấy! Chúng ta thẳng thắn thành khẩn với nhau đi.”
Hiển nhiên, ngay từ lúc ban đầu thành chủ đã nhận ra lớp ngụy trang của Vô Kỵ, nhưng rốt cuộc là ai đang ngụy trang thì thành chủ cũng không rõ lắm.
“Thẳng thắn thành khẩn với nhau?”
Nhưng rõ ràng Vô Kỵ đã bị mấy cô nàng ngoài kia làm cho trật đường ray suy nghĩ, lúc này nghe thấy thành chủ nói thế hắn ta cuống cả lên, vội vàng gửi tin nhắn vào kênh hội như điên: “Thôi xong đời rồi, xong đời rồi, lão cẩu này có ý đồ với ta.”
Ai mà ngờ mấy cô nàng kia nghe thế lại không hề lo lắng mà còn rất chi là vui vẻ: “Thật ư? Thật ư?”
Vô Kỵ kêu rên: “Các vị đại tỷ, cầu xin các ngươi đó… Đừng làm loạn nữa có được không?”
Ngay giữa lúc Vô Kỵ đang xin thả, bỗng nhiên hắn ta nghe thế bên ngoài vang lên một tiếng hét lớn.
“Không hay rồi, cháy nhà rồi!”
Ngay sau đó, một làn khói dày đặc nhanh chóng bao trùm toàn bộ khu nhà.