Trang 470# 2
Chương 941: Trộm nhầm con dấu mất rồi!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người ta có câu giết người phóng hỏa, tuy Vương Vũ sở hữu thiên phú võ học kinh người, giết người gì đó đều không nói chơi, nhưng kỹ thuật phóng hỏa của tên này thì thực sự khá là mới lạ.
Tên tiểu tử này cầm dao lên chém mấy nhánh cây trong vườn xuống, sau đó để cho Một Trang Sách đốt lửa lên.
Mọi người đều biết rằng củi khô đốt lên mới có lửa, củi ướt đốt lên chỉ có khói, mẹ nó Một Trang Sách vừa mới ra tay đốt lửa, cả khu nhà đã chìm trong sương mù, chẳng bao lâu tất cả đã bị khói đặc che phủ.
Nghe thấy bên ngoài hậu viện vang lên tiếng hô có cháy, cuối cùng thành chủ cũng không ngồi yên được nữa, ông ta đã vứt Vô Kỵ sang một bên, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Thấy thành chủ rời đi, Vô Kỵ móc chìa khóa ra, thành thạo mở ngăn kéo mà Alicia đã nhắc đến, đúng như lời Alicia nói, trong ngăn kéo chỉ có một hộp đá.
Để phòng ngừa thành chủ bỗng nhiên quay người giết tới, Vô Kỵ nhìn cũng không thèm nhịn, nhét thẳng cái hộp vào trong túi, sau đó lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng.
Tuy Vương Vũ phóng hỏa chẳng ra gì cả, nhưng khói này thì đúng là chó ngáp phải ruồi, lúc này trong khu nhà đã hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì hết.
Vô Kỵ chỉ nghe thấy âm thanh náo loạn vang lên bên trong khu nhà, thành chủ đang hét lớn: “Chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Mau dập lửa!”
Đáng tiếc đám vệ binh đứng ở cửa có chỉ số IQ quá thấp, ngoại trừ giết người thì chẳng biết làm gì khác, hơn nữa khói thực sự quá lớn, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì hết, mặc cho thành chủ kêu như thế nào cũng chẳng làm được trò chống gì.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy Alicia kêu lớn lên: “Willie, mau về phòng đi, có người muốn trộm con dấu của chàng.”
“Mẹ nó, ả đàn bà này!”
Vô Kỵ nghe thế bèn giật mình thon thót, hắn ta thầm nhủ may mà không để lại manh mối trong phòng, nếu không hắn ta không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Ngay sau đó, Vô Kỵ móc pháp trượng ra thi triển thuật Phi Hành, dưới sự yểm hộ của làn khói Vô Kỵ dần dần bay ra khỏi tường khu nhà.
“Vệ binh, bắt hết tất cả lại cho ta, không được thả một người nào chạy thoát!”
Cùng lúc đó, thành chủ cũng hạ mệnh lệnh phong tỏa phủ thành chủ cho đám vệ binh.
Mấy người Vương Vũ sau khi biết Vô Kỵ đã chạy thoát cũng muốn cướp đường mà chạy, kết quả nghe thấy mệnh lệnh của thành chủ xong đành vội vàng dừng chân lại.
Nói đùa chứ, ngoài kia nhiều vệ binh như vậy, đến Vương Vũ còn không dám chắc xông được ra ngoài nữa là.
“Lên tường!”
Thấy cửa chính đã chạy không thoát được, Vương Vũ dứt khoát chạy mấy bước tới chỗ chân tường, kích hoạt khinh công định nhảy ra ngoài, nhưng đúng lúc này một dòng thông báo hệ thống đã khiến tất cả mọi người phải đứng hình.
[Hệ thống thông báo: “Con dấu thành chủ” thành Dư Huy đã biến mất, phủ thành chủ rơi vào trạng thái niêm phong, mọi người không được tự tiện ra vào, cố chấp rời khỏi sẽ cưỡng chế vứt bỏ mọi vật phẩm trong túi đồ.]
“Ôi má, sao Vô Kỵ lại trộm luôn con dấu của thành chủ thế này?” Sau khi nhìn thấy thông báo, mọi người mới biết thứ Vô Kỵ vừa trộm là cái gì.
Chẳng trách thành chủ lại làm lớn chuyện như vậy, thì ra là họ đã trộm nhầm đồ.
Nếu không, dựa theo tiêu chuẩn của nhiệm vụ thí luyện, chỉ cần đám người Vương Vũ cầm con dấu đi được, dù con dấu này có là vật phẩm tư nhân đi chăng nữa thì thành chủ cũng không có quyền hỏi tới.
Đâu giống như bây giờ, y hệt con cua bị vứt vào cái lon, bị người ta chặn hết mọi lối ra khỏi khu nhà.
Linh Lung Mộng và Dương Na là xui xẻo nhất, hai cô nàng này chỉ đến để hóng hớt, kết quả lại bị bắt cùng luôn… Xem ra phường hóng hớt cũng không dễ làm cho lắm.
Không có mấy cô gái và Vương Vũ thêm dầu thêm lửa, rất nhanh nhánh cây đang cháy trong khu nhà đã tự động tắt lụi, khói đặc cũng dần dần tan đi, để lộ ra bóng người của đám Vương Vũ.
Thành chủ tức điên lên xông tới trước mặt Vương Vũ, ông ta gầm gừ hét lên: “Mau giao con dấu của ta ra đây!”
Vương Vũ lắc đầu nói: “Con dấu không nằm trong tay ta!”
“Hừ! Cho dù không nằm trong tay ngươi thì cũng chắc chắn có liên quan tới các ngươi!” Thành chủ hừ lạnh nói: “Trước khi con dấu được trả về, các ngươi ai cũng đừng hòng bước chân ra ngoài.”
“Ông nói vô lý vừa thôi, chúng ta trêu ai chọc ai đâu?” Linh Lung Mộng không cam lòng nói.
Tư duy của Linh Lung Mộng vẫn còn dừng lại ở chế độ game online bình thường, người chơi game online bình thường tới nhà NPC lục lọi nhà cửa tìm đồ là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng đây lại là Trọng Sinh, là một game online mô phỏng thực thế có độ bám sát nguyên tắc hiện thực rất cao.
Đối mặt với lời chất vấn của Linh Lung Mộng, câu trả lời của thành chủ khiến tất cả mọi người đều không thể phản bác nổi: “Nhà ta bị mất đồ, các ngươi vừa hay lại ở sân nhà ta, ngươi nói xem ngươi trêu ai chọc ai, nói chung không giao đồ ra đây, ai cũng đừng hòng bước khỏi đây nửa bước!”
Thái độ của thành chủ rất kiên quyết, tuyệt đối không giống nói đùa, thấy lão này chơi thật, Linh Lung Mộng cũng sợ rồi, dù sao bị nhốt lại trong trò chơi cũng gần giống bị khóa nick.
Thế là Linh Lung Mộng vội vàng gửi tin nhắn trong kênh công hội: “Không hay rồi Vô Kỵ, mau trả đồ lại đi.”
Lại nói tới Vô Kỵ, sau khi bay ra khỏi phủ thành chủ hắn ta không dám dừng lại nửa bước, bay thẳng một mạch về phía văn phòng Toàn Chân Giáo, lúc này mới thấy yên tâm.
Nhìn thấy tin nhắn của Linh Lung Mộng, Vô Kỵ khó hiểu hỏi: “Sao thế? Không phải thành chủ nói rồi ư? Chỉ cần lấy được con dấu là được mà.”
Trong lúc nói chuyện, Vô Kỵ đã mở hộp đá ra, chỉ thấy trong hộp đá có một con dấu màu vàng kim cực lớn đang lẳng lặng nằm bên trong.
“Ý? Không phải là hai cái ư?” Vô Kỵ khó hiểu vuốt vuốt mũi, lúc này Linh Lung Mộng lại gửi tin nhắn tới: “Ngươi lấy nhầm rồi, mau về đây, nếu không lão ta không thả chúng ta đi.”
“Lấy nhầm á?” Vô Kỵ nghe thế bèn ngẩn ra, lập tức cầm con dấu bên trong hộp lên xem, lúc này một hàng chữ đập vào mắt hắn ta.
Con Dấu Thành Thành chính Dư Huy: Vật phẩm duy nhất, tượng trưng cho quyền lực hành chính cao nhất của thành Dư Huy, người sử dụng nó sẽ trở thành chủ nhân của thành Dư Huy.
Yêu cầu của người sử dụng: Danh vọng thành Dư Huy đạt 5000, giá trị vinh dự đạt 1000, đồng thời có được danh xưng Thần thủ hộ thành Dư Huy.
“Ôi má!” Nhìn thấy thuộc tính của con dấu này, Vô Kỵ luôn xử sự bình tĩnh cũng phải giật mình kinh hãi, hắn ta nắm chặt con dấu, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hai yêu cầu sử dụng trước Vô Kỵ không rõ ai có thể đạt tới, nhưng yêu cầu cuối cùng thì rõ ràng Vương Vũ đã đủ điều kiện rồi.
Thứ như danh vọng và giá trị vinh dự thì có thể kiếm được, nếu Vương Vũ dùng được con dấu này, thứ hắn nắm trong tay sẽ là một thành chính, quên con mợ cái gì mà con dấu người quản lý đi, cho dù là quyền quản lý khu vực hành chính Trung Ương, đứng trước mặt con dấu này cũng chỉ là vật trang trí.
Người xưa có câu: Vật đã vào tay Toàn Chân Giáo, đừng mơ tưởng bắt họ nhả ra.
Đặc biệt là thứ quý giá đến mức không thể quý giá hơn này, hiện giờ đã nằm trong tay Vô Kỵ rồi, Vô Kỵ càng không thể trả nó về.
Vô Kỵ kích động nói: “Trả về ư? Ngươi có biết trong hộp kia là thứ gì không? Là con dấu thành chủ, lão Ngưu có được thứ này rồi, cả thành Dư Huy sẽ là của chúng ta!”
Nói xong, Vô Kỵ còn gửi thêm cả ảnh thuộc tính của con dấu.
Nhìn thấy thuộc tính con dấu và yêu cầu của người sử dụng, Vương Vũ cũng trố cả mắt ra nhìn.
Danh vọng thành Dư Huy hiện giờ của Vương Vũ cũng đã gần đạt một vạn, giá trị vinh dự cũng hơn 1000, lại thêm thân phận Thần thủ hộ thành Dư Huy này nữa, thứ này quả thực chính là làm riêng cho hắn mà.
Nhưng điều khiến Vương Vũ đau đầu là, nếu Vô Kỵ không trả con dấu về, mọi người sẽ không ra ngoài được… Nếu trả nó về, không biết đến năm nào tháng nào mới kiếm được thứ như này nữa.
“Thế giờ chúng ta phải làm gì?”
“He he!” Mắt Vô Kỵ đảo một vòng, hắn ta cười âm hiểm: “Các ngươi có thể tự sát, chết xong rồi đi ra.”
“Ý hay!”
Mấy người Vương Vũ nghe thế mắt bèn sáng lên, vội vàng móc vũ khí ra định tự sát, lại nghe thấy thành chủ tiếp tục cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng tự sát là có thể trốn thoát yên ổn, chỉ cần các ngươi ra khỏi cái sân này của ta, đồ vật trên người các ngươi đều không thể đem đi.”