Trang 471# 1
Chương 942: Có thể cho ta nợ một nhiệm vụ được không?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tuy Vô Kỵ đã lấy đi con dấu thành chủ, nhưng đám người Vương Vũ lại bị thành chủ khống chế trong phủ của ông ta.
Cùng lúc đó, những công hội khác của thành Dư Huy cũng bắt đầu tập trung vào hoạt động tìm kiếm con dấu.
Trên diễn đàn offline của thành Dư Huy, toàn bộ đều là bài post treo thưởng tìm con dấu, tiền thưởng kếch xù khiến mọi người chơi đều động lòng, nhất thời không cần biết là nick mới hay nick cũ, cao thủ hay tân thủ, tất cả đều tham dự vào cuộc truy tìm con dấu của thành Dư huy.
Dù sao mặc dù con dấu này không có tác dụng gì với cá nhân, nhưng cầm đi bán lấy tiền cũng đủ để sống xa xỉ thật lâu.
Bị công hội lớn làm loạn lên như vậy, xem ra cư dân NPC của thành Dư Huy cũng khá xui xẻo, mười mấy vạn người chơi thành Dư Huy đổ ra đường đông nghịt như châu chấu, nơi đoàn “châu chấu” này đặt chân đến không còn một ngọn cỏ.
Đúng là đám người chơi không dám làm tổn thương cư dân NPC, nhưng những cư dân NPC này cũng chỉ là một đám người trói gà không chặt, đối mặt với từng nhóm người chơi hung hãn họ cũng rất bất lực, chỉ đành đứng đực ra nhìn nhà cửa của mình bị người chơi lục lọi mọi ngóc ngách.
Thành Dư Huy không quá lớn, mấy chục vạn người chơi cùng tìm kiếm, hiệu suất cực kỳ cao, chẳng bao lâu sau, cuối cùng con dấu thứ nhất đã được tìm thấy tại nhà thủ lĩnh lưu dân tại khu vực lưu dân nhỏ nhất thành.
Mấy chục giây sau, lại tìm thấy con dấu quản lý khu vực lưu dân thứ hai tại cùng một địa điểm.
Nhà thủ lĩnh khu vực lưu dân không phải là phủ thành chủ, không những không có vệ binh bảo vệ mà nói thẳng ra thủ lĩnh khu vực lưu dân là một gã nghèo kiết xác, thực lực cũng chỉ ở mức trung bình, đám người chơi cướp được con dấu xong là chạy, thủ lĩnh khu vực lưu dân chỉ đuổi theo mấy bước tượng trưng rồi lập tức từ bỏ con dấu.
Đừng thấy khu vực lưu dân vừa nghèo vừa nát lại không có lợi gì mà coi thường, suy cho cùng đây cũng là quyền quản lý một khu, các công hội lớn cũng ra giá rất nhiều để mua được hai con dấu này, cuối cùng chúng được Kiếm Chỉ Thương Khung mua đi với giá mười vạn vàng.
Còn cái tên may mắn bán chúng đi cũng trở thành ngọn đèn sáng trưng trong lòng đám người chơi thành Dư Huy, tất cả mọi người lại tập trung càn quét điên cuồng.
Ngay sau đó, hai con dấu của khu vực phát triển cũng được tìm thấy, tuy khu vực phát triển là khu mới, hơn nữa cũng không giàu có, nhưng hệ thống kinh tế ở đây vẫn chưa hoàn toàn bị cửa hàng của NPC bao trùm, là khu vực có thể kiếm chác được nhất.
Trải qua một phen đấu giá, cuối cùng chúng được Liên Minh Huyết Sắc mua đi với giá mười lăm vạn vàng.
Điều đáng nhắc đến là, con dấu khu vực phát triển được tìm thấy trên người ông chủ ngân hàng.
Sự xuất hiện của mấy con dấu này đã khiến người chơi ý thức được rằng thứ đồ quan trọng như con dấu nhất định sẽ không nằm trong nhà người dân bình thường, kẻ có được nó không giàu cũng sang.
Nghĩ tới điều này, mục tiêu của cả đám lập tức chuyển sang nhà quan viên và thương nhân thành Dư Huy.
Một chủ thành, NPC có tiền có quyền cũng chỉ có như vậy, phát hiện này đã khiến phạm vi tìm kiếm của đám người chơi được thu hẹp không ít, tiếp đó từng con dấu một đều được tìm thấy.
Đương nhiên, nhóm NPC nắm giữ những con dấu này cũng không để mặc cho người ta giày xéo, trải qua một phen chiến đấu kịch liệt với người chơi họ mới bị cướp mất con dấu, con dấu của bốn khu vực lớn còn lại thành cũng lần lượt rơi vào tay người chơi.
Kết quả cuối cùng cũng giống y như mọi người đã dự đoán, quyền quản lý thành Dư Huy đã được chia đều cho hai công hội lớn Liên Minh Huyết Sắc và Kiếm Chỉ Thương Khung.
Con dấu của khu vực Tây thành và khu vực Bắc thành được Liên Minh Huyết Sắc tìm thấy, con dấu khu vực Đông thành được Kiếm Chỉ Thương Khung tìm thấy, con dấu khu vực Nam thành lúc mới đầu bị hai công hội nhỏ tìm được, sau đó dưới sự dụ dỗ kèm đe dọa của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng, hai công hội nhỏ không thể không giao con dấu cho Kiếm Chỉ Thương Khung.
Tuy hai công hội lớn đều đã tìm được quyền quản lý ba khu vực, nhưng con dấu của khu vực hành chính Trung Ương mà hai người Huyết Sắc Chiến Kỳ và Đội Trưởng Đừng Nổ Súng luôn nhớ nhung lại không hề xuất hiện.
Địa điểm phát hiện ra con dấu của sáu khu vực đã rõ ràng như vậy rồi, lúc này dù là thằng ngốc cũng sẽ đoán ra được, hai con dấu cuối cùng nhất định là bị giấu trong phủ thành chủ.
Nghĩ đến đây, hai hội trưởng nhanh chóng dẫn công hội mình tới cửa phủ thành chủ.
Nhưng khi họ tới trước cửa phủ thành chủ thì mới phát hiện ra rằng, phủ thành chủ đã bị vệ binh phong tỏa, hoàn toàn không cho người ngoài tiến vào.
Hai công hội lớn Liên Minh Huyết Sắc và Kiếm Chỉ Thương Khung vừa cướp của NPC nhiều con dấu như vậy, khí thế đang tiến tới như chẻ tre, mấy tên này còn tưởng rằng vệ binh của phủ thành chủ không khác gì mấy NPC vừa nãy, nhìn thấy mình nhiều người như vậy mà lại bị vẻn vẹn hai tên vệ binh ngăn lại, tất nhiên là cực kỳ tức giận.
Khoa học đã chứng minh, con người trong trạng thái đắc ý sẽ làm ra một vài chuyện không thể tưởng tượng nổi, Huyết Sắc Chiến Kỳ và Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cũng không ngoại lệ.
Hai tên này chỉ sợ đối phương cướp con dấu quan trọng nhất đi, nhất thời đầu óc bị nước vào, vội vàng dẫn người xông lên, khiêu chiến một chút uy nghiêm của hệ thống.
Còn về phần kết quả, tất nhiên là khỏi cần nói cũng biết.
Hai vệ binh đại ca thậm chí còn không thèm cử động, chỉ trong chớp mắt đã cho đám người chơi giễu võ dương oai này biết thế nào là sức mạnh tuyệt đối.
…
Trong phủ thành chủ, tâm trạng của đám người Vương Vũ cũng không khá hơn đám Huyết Sắc Chiến Kỳ là bao.
Mẹ nó, lão thành chủ này đúng là cái loại cáo già xảo quyệt, không ngờ lão lại có IQ cao như vậy.
Sắc mặt đám người bị nhìn thấu ý đồ đỏ bừng cả lên, vội vàng từ bỏ hành vi tự sát ngu xuẩn này.
Linh Lung Mộng liếc Vương Vũ một cái, lại nhìn Dương Na một cái, nàng nói: “Thôi bỏ đi, đành đợi Vô Kỵ cầm con dấu về trả vậy.”
Đám người Toàn Chân Giáo đều là hạng giắt tiền đầy người, không cần nói tới người khác, chỉ riêng trang bị trên người Vương Vũ còn có đồ đạc trong túi hắn đã có giá trị không thấp hơn con dấu của thành chủ là bao rồi.
Vì một con dấu mà phải làm vậy, đúng là có chút không đáng.
“Không cần đâu!” Vương Vũ vừa cởi y phục ra vừa nói: “Mấy cô cầm trang bị và vật phẩm của ta đi, ta tự sát ra ngoài.”
“Còn muốn tự sát?” Dương Na kinh ngạc nói: “Cho dù ngươi đưa hết đồ cho chúng ta thì chúng ta cũng không ra ngoài được mà.”
Vương Vũ cười nói: “He he, ta ra ngoài xong chính là thành chủ rồi, đến lúc đó ta sẽ tới cứu các cô.”
“Chuyện này…” Mấy cô nàng nghe vậy thì ngẩn ra, mắt bỗng sáng hết cả lên, Linh Lung Mộng vỗ một phát vào vai Vương Vũ cảm thán: “Mẹ nó, anh đúng là thiên tài đấy Vương Vũ ạ.”
Nhưng đúng lúc này, thành chủ đứng bên cạnh lại cười lạnh nói: “Tiểu tử ngươi nghĩ nhanh lắm, nhưng vô dụng thôi, muốn trở thành thành chủ cũng không đơn giản như vậy đâu.”
“Hả? Ý của ông là dù ta có ra ngoài được cũng không thể trở thành thành chủ ư?” Vương Vũ thầm kinh ngạc, mẹ nó, cái thiết lập này đúng là vòng này nối vòng khác.
“Đương nhiên!”
“Tại sao?” Vương Vũ lại hỏi.
Trước mắt danh vọng và giá trị vinh dự của Vương Vũ đều đã đạt mục tiêu, còn về phần điều kiện là sự tán thành của thành chủ, chẳng lẽ còn có thuộc tính ẩn nữa?
Thành chủ từ tốn nói: “Tại thành Dư Huy, thành chủ tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối, thứ quyền lực này không giống như những vật phẩm khác, cho dù ngươi có đủ mọi điều kiện cũng bắt buộc phải do ta tự mình đưa ra mới được.”
“Ông có ý gì?”
Vương Vũ bị thành chủ nói lòng vòng mà đau cả đầu.
“Rất đơn giản! Chỉ khi đạt được điều kiện là sự tán thành của ta, sau đó phải do tự tay ta giao con dấu cho ngươi, ngươi mới có thể trở thành thành chủ.” Thành chủ cười nói.
“Chuyện này…”
Lần này cuối cùng Vương Vũ cũng hiểu ra, ý của lão cáo già này rất rõ ràng, nếu không phải do lão tự mình giao ra, cho dù người chơi có lấy được con dấu thì cũng vô dụng, thiết lập này âm hiểm quá đi mất.
“Sao rồi? Đã trả con dấu về được chưa?” Thành chủ nhìn Vương Vũ rồi hỏi.
Vương Vũ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngài có thể cho ta nợ một nhiệm vụ được không?”