Trang 472# 2
Chương 945: Ưu thế về hoàn cảnh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"A? Không phải do ta cố ý đâu... " Linh Lung Mộng nghe được như thế, cô ta vội vàng cất nỏ, đồng thời tỏ ra bộ mặt vô tội và nói.
"Hừ!" thành chủ không thèm để ý đến Linh Lung Mộng, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Vương Vũ: "Chắc ngươi cũng hiểu được, nếu là nhiệm vụ thí luyện của ngươi, thì người khác không thể giúp đỡ, nể tình cấp của ngươi vẫn còn quá thấp cho nên ta sẽ không tính toán chuyện này, nhưng không được có lần sau!"
Vương Vũ vừa sờ cằm của hắn vừa suy nghĩ cái gì đó: "Ta biết rồi!"
Vương Vũ vừa dứt lời, thì thành chủ lại xông đến, tiếp tục quấn lấy Vương Vũ.
Lần này Vương Vũ cũng đã học không được rồi, biết thực lực của hắn chênh lệch quá nhiều so với thành chủ, nên hắn dứt khoát từ bỏ ý định tấn công, chỉ toàn tâm toàn ý tránh né, cứ thế, Vương Vũ có thêm khinh công cho nên dần dần hắn né được không ít chiêu thức của thành chủ.
Khi thấy cục diện lại giống như hồi nãy, Linh Lung Mộng lại cảm thấy tức giận không thôi, sau đó lôi kênh chát công hội ra chửi bậy :"Mẹ nó, con BOSS này không biết cái gì gọi là xấu hổ hay sao vậy, đẳng cấp chênh lệch lớn như thế mà lại bắt Vương Vũ phải solo với ông ta, một người thì sao đánh thắng ông ta được chứ."
"Ừ, đúng là không đánh thắng được!" Đối với câu nói của Linh Lung Mộng, Vương Vũ cũng rất đồng tình, lúc này hắn đang sử dụng khinh công dẫn thành chủ chạy lòng vòng khắp sân.
Bị thành chủ đuổi đánh nãy giờ nên Vương Vũ cũng đã hiểu rõ được đại khái thực lực của thành chủ, hắn biết ở giai đoạn hiện tại, nếu hắn đánh trực diện với thành chủ thì hắn sẽ không có cơ hội thắng nào.
"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu không để Vô Kỵ trả lại Con Dấu trả lại cho ông ta?" Linh Lung Mộng đề nghị.
Cô ta không muốn chỉ vì một con dấu mà khiến cho bản thân không thể nào chơi trò chơi được.
"Không cần làm thế đâu!"
Vương Vũ hơi nghiêng người ra sau, tránh thoát khỏi cú đấm của thành chủ, sau đó trả lời: "Mặc dù ta không thể solo thắng ông ta, nhưng nếu muốn đánh bại ông ta cũng không khó."
"Hả? Ngươi có cách gì hay sao?" Dương Na buồn bực hỏi.
Vương Vũ cười khà khà, cúi đầu lướt qua dưới nách của thành chủ, sau đó nói tiếp: "Chỉ cần các ngươi lại chạy đến giúp đỡ ta, thì ta sẽ có cách đánh bại ông ta?"
"Con mẹ nó! Không phải ông ta đã nói là chúng ta không được giúp đỡ ngươi hay sao?" Linh Lung Mộng nhíu mày.
Chỉ đánh với thành chủ ở cấp độ khó này mà Vương Vũ đã đánh không lại rồi, nếu lại tiếp tục tăng độ khó lên gấp đôi thì chỉ sợ cả đám bọn hắn có cùng xông lên cũng chưa chắc đã làm nên trò trống gì.
"Ông ta bảo các ngươi không được lên giúp đỡ ta, chứ có nói là các ngươi không được làm gì khác ở xung quanh đâu." Vương Vũ nhảy lên dẫm chân lên vách tường, nằm úp sấp trên đó và nói.
Đầu Một Trang Sách đổ đầy mồ hôi: "Vậy chúng ta nên làm cái gì?"
"Cũng làm giống lúc nãy thôi, phóng hỏa đi! Phải đốt cháy trên toàn bộ mặt sân." Vương Vũ nói.
"Làm như thế có ổn không?" Cả đám người không hiểu được ý định của Vương Vũ là cái gì, chẳng lẽ hiện tại hắn lại muốn dùng một mồi lửa để đốt trụi phủ thành chủ luôn hay sao?
Vương Vũ nhìn vào chút điểm còn lại của khinh công, lập tức nói: "Hiện tại ta không rảnh để giải thích rõ ràng với các ngươi, làm nhanh đi, tý nữa các ngươi sẽ hiểu thôi!"
"Thế thì được!"
Mặc dù cả đám không biết được ý định của Vương Vũ, nhưng mấy cô gái vẫn gật đầu một cách mơ hồ, thân thủ của Dương Na là nhanh nhẹn nhất, nên lưu lại ở giữa sân, còn mấy người khác lập tức chạy đến các ngõ ngách, bắt đầu phóng hỏa.
Thứ có thể đốt ở trong sân vẫn như trước, là nhánh cây ẩm ướt. Khói vừa mới tản đi không lâu, lần này nó lại tiếp tục xuất hiện tràn ngập khắp sân.
"Mấy tên khốn khiếp nhà ngươi!" thành chủ giận tím mặt khi nhìn thấy có người lại đốt lửa ở trong sân, ông ta không thèm để ý đến phong độ của ông ta mà kêu la với mấy cô gái.
Vương Vũ nhân dịp thành chủ đang chú tâm đi chửi đổng mấy cô gái, lập tức nhẹ nhàng đi đến, sau đó đấm một quyền vào phía dưới sườn của ông ta.
- 21441
"Ôi trời!"
Thành chủ bị Vương Vũ đấm trúng, lập tức vung tay muốn đánh trả, nhưng tên bỉ ổi Vương Vũ sao có thể để cho ông ta được như ý chứ, hắn đã sớm sử dụng Thiểm Hiện chạy ra ngoài, cách ông ta những 5 mét lận.
"Ghê tởm, tên bỉ ổi!"
Thành chủ đưa mắt nhìn mấy cô gái đang đốt lửa, lại nhìn thấy Vương Vũ đang chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể đánh lén, tức quá nên ông ta phải chửi đổng mấy câu.
Nhưng ông ta không thể làm gì được, mấy cô gái kia chỉ đốt lửa mà thôi, không có tấn công ông ta cho nên không được tính là có trợ giúp Vương Vũ, nên ông ta không thể nào gia tăng độ khó được.
Thế nhưng thành chủ lại không thể làm gì mấy cô gái đang đốt lửa, nếu lúc này ông ta dám lơ là thì Vương Vũ sẽ lập tức xông đến tấn công ông ta ngay, chuyện này còn đau đầu hơn cả phóng hỏa.
Cả hai cái đều rắc rối, việc cần làm của thành chủ là phải giải quyết từng cái một, mà cái quan trọng trước mắt chính là Vương Vũ, hiện tại hắn còn đang làm nhiệm vụ thí luyện.
Thành chủ khẽ cắn môi, dứt khoát làm như không thấy mấy cô gái đang đốt lửa, chỉ chuyên tâm đuổi giết Vương Vũ.
Hình như Vương Vũ cũng đã biết trước là thành chủ sẽ làm như vậy, cho nên lại tiếp tục dẫn ông ta chạy vòng trong, dần dần điểm khinh công của Vương Vũ càng ngày càng ít, nhưng theo đó cả sân thì luyện cũng bị khói bao phủ mù mịt. Vương Vũ vừa chạy vừa nở một nụ cười quỷ dị.
"Tiếp tục đốt đi, đừng có ngừng!" Vương Vũ lại nhắn tin cho mấy cô gái.
"Con mẹ nó, lão Ngưu, không phải ý định của ngươi là muốn chúng ta dùng khói để hun chết ông ta đấy chứ." Linh Lung Mộng nhìn thấy toàn bộ sân chứa đầy khói, cô ta liên tục cảm thán sự độc ác của Vương Vũ.
Vương Vũ nói: "Ngươi thì hiểu cái gì chứ, hiện tại ông ta đã không thể nhìn thấy ta nữa rồi!"
"???"
Trên đầu Linh Lung Mộng hiện lên một đống dấu chấm hỏi, nhưng Dương Na cùng Một Trang Sách thì có vẻ đã hiểu được ý định của Vương Vũ: "Ngươi định dùng khói đặc để đối phó với ông ta?"
"Rất thông minh!" Trên mặt Vương Vũ lộ ra một nụ cười đắc ý.
Sỡ dĩ Vương Vũ bị thành chủ đuổi theo đánh mà không thể đánh trả được, đều là do thuộc tính giữa hai người quá chênh lệch, dưới sự áp chế của thuộc tính, thì mấy kỹ xảo không đem lại cho Vương Vũ chút ưu thế nào hết.
Mặc dù mọi kỹ xảo của hắn đều bị khắc chế, nhưng có một thứ mà hệ thống đã bỏ qua, đó là cảm giác!
Mọi người đều biết cách thức để người bình thường xác định đòn tấn công của đối thủ là thông qua mắt, thường thì người ta sẽ dùng mắt để xác định quỹ đạo của đòn đánh, sau đó sẽ đưa ra chiêu thức đánh trả.
Nhưng đối với loại người tu luyện công phu đến cảnh giới như Vương Vũ thì lại khác, bọn hắn sẽ không còn quá ỷ lại vào ngũ quan, mà chủ yếu dựa vào cảm giác, cũng chính là dựa vào khí tức của đối thủ để đoán ra kỹ xảo tấn công, tóm lại là chuyện này rất huyền ảo, mấy người đều là người bình thường, chú Ngưu có nói thêm nữa thì các ngươi cũng chẳng hiểu được đâu, thôi nói đến đó thôi.
Mấy nhà thiết kế trò chơi đều là người bình thường, cho nên trò chơi được thiết kế ra cũng là dựa trên 5 loại cảm giác của người bình thường, cho nên thành chủ đánh cùng Vương Vũ nãy giờ đều dựa vào mắt nhìn.
Cái này có thể đoán được từ khi Linh Lung Mộng có thể dễ dàng đánh lén thành chủ.
Bây giờ trong sân đã chứa đầy khói, dày đặc, có đưa tay lên cũng không thể thấy được 5 ngón.
Dưới hoàn cảnh này Vương Vũ có thể thông qua hơi thở để xác định được hành động của thành chủ, nhưng thành chủ thì khác, bởi vì tầm mắt ông ta bị hạn chế nên cũng phải đổi trạng thái từ chủ động sang bị động, nên ưu thế về thuộc tính của ông ta bị giảm mạnh.
Hiện tại giống như Thích khách đang sử dụng Tiềm Hành, nên thành chủ không thể nào thấy được hắn, địch sáng ta tối, lợi thế rõ ràng đã chuyển sang cho Vương Vũ.
Bình thường đều là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nãy giờ thành chủ đang nắm giữ nhân hòa, đuổi Vương Vũ chạy như chó nhà có tang, nhưng hiện tại chỉ thay đổi hoàn cảnh xung quanh mà phần thắng đã nghiêng về phía Vương Vũ rồi.
Giống như dự đoán của Vương Vũ, thành chủ đã hoàn toàn bị mất phương hướng ở trong đám khói dày đặc này, khi Vương Vũ đi đến bên cạnh ông ta nhưng ông ta vẫn không thấy được.
"Ê, ta ở đây nè!" Cảm giác được phương hướng của thành chủ, nên Vương Vũ cố ý chào hỏi với thành chủ.
Thành chủ nghe thấy tiếng kêu của hắn ở bên cạnh, ông ta không cần nhiều lời, lập tức vung tay đấm một cú.
Vương Vũ mỉm cười, hơi lùi lại một cái là đã né được cú đấm của ông ta, sau đó bước lên trước một bước, đưa tay vào ngực ông ta, sau đó vung từ dưới vung lên, đấm vào cằm ông ta một phát.
- 24542
Thành chủ quá vội vàng nên không kịp chuẩn bị, bị Vương Vũ đâm một phát vào cằm, lập tức dính phải trạng thái Lơ Lửng, Vương Vũ tiếp tục đuổi theo, dùng hai tay tấn công liện tục vào bụng và phía dưới sườn của thành chủ.
Hoàng loạt con số liên tục bay lên trê đầu thành chủ, thanh máu của ông ta bị giảm mất một đoạn nhỏ.
Ngay khi trạng thái Lơ Lửng của thành chủ sắp sửa kết thúc, Vương Vũ lập tức sử dụng Trảo Thủ, một tay túm vào ngực ông ta...