Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 944 - Chương 946: Tiếng Kêu Thảm Thiết Trong Phủ Thành Chủ

Trang 473# 1

 

 

 

Chương 946: Tiếng kêu thảm thiết trong phủ thành chủ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Cuộc so tài giữa hai cao thủ, là so xem thử ai có thể thích ứng được với cách chiến đấu của đối phương nhanh hơn, là một cao thủ thật sự, Vương Vũ chắc chắn sẽ không bị đánh bại bởi một đống câu lệnh lập trình được.

Mặc dù Võ sư là nghề nghiêp tay ngắn, lực tấn công không cao, nhưng mỗi nghề nghiệp thì đều có ưu thế của riêng mình, Võ sư cũng thế, ưu thế của nó là độ phán định của kỹ năng Trảo Thủ rất cao.

Cho nên không kể là nghề nghiệp gì, mỗi khi PK với Võ sư thì đều phải cố gắng kéo dài khoảng cách với Võ sư, nếu không, một khi bị Võ sư sử dụng kỹ năng Trảo Thủ tóm lấy được, thì cơ bản là mọi chuyện đã xong xuôi, có thể tuyên bố GG được rồi.

Dù sao thì cũng chỉ có những người thực sự yêu thích nghề Võ sư thì mới có thể kiên trì luyện tập đến giờ, còn người còn lại đều đã xóa nick cày lại nghề khác cả rồi, cho nên hiện tại mỗi một Võ sư đều đã tự tạo cho riêng mình một kỹ năng combo gồm nhiều kỹ năng liên tiếp rồi, mà sát thương gây ra bởi bộ combo này không hề thấp hơn so với Thích khách.

Đương nhiên, để có thể xâm nhập vào trong phạm vị tấn công của đối phương cũng đã là một việc khó khăn rồi, nhưng hiện tại, chuyện này đối với Vương Vũ lại không phải là chuyện gì to tát.

Cho dù đối thủ có là BOSS giống như thành chủ, thì không phải lúc này cũng bị hắn treo lên đánh cho một trận đây hay sao?

Đầu tiên, Vương Vũ dùng đầu gối thúc cho thành chủ hai phát, sau đó lại đá cho ông ta một cú ở phía dưới, lợi dụng hiệu quả Định Thân để cắt đứt ý định phản công trở lại của thành chủ. Sau đó dùng tay túm cổ của thành chủ, nhấn đầu ông ta xuống đất, tiếp đến dùng chân dẫm trên lưng ông ta, hoàn thành một bộ combo Bá Thiên Quyền từ đầu đến cuối.

Cuối cùng hắn dùng đầu gối đụng thẳng vào ót của thành chủ.

- 54438

Một con số sát thương bạo kích cực lớn bay lên, sau khi chịu xong một bộ combo của Vương Vũ, lượng máu của thành chủ bị tụt mất một phần mười.

Sử dụng xong một bộ combo thì thời gian của hiệu ứng khống chế đã hết, thành chủ khôi phục lại hành động, nhưng Vương Vũ không có ham chiến, sau khi xài xong thì chạy mất tăm, chỉ bước hai ba bước đã biến mất sau làn khói.

"Chết tiệt! Bỉ ổi! Ngươi dám ra đánh với ta không?"

Thành chủ bị Vương Vũ đánh cho một trận, nhưng ông ta lại không sờ được đến Vương Vũ, tâm tình của ông ta lúc này như thế nào thì ai cũng hiểu, cho nen ông ta kêu là, mắng mỏ, ý đồ muốn khiến cho Vương Vũ cảm thấy nhục nhã mà đứng ra solo với ông ta.

Không thể không nói, là thành chủ của một tòa thành, mà ông ta lại sử dụng một thủ đoạn ngây thơ, non nớt như thế này.

Sau khi toàn bộ kỹ năng của hắn hồi lại xong, hắn lại tiếp tục kêu với thành chủ: "Ta ở đây."

Đợt tấn công vừa rồi Vương Vũ đánh rất thoải mái, nên trong lòng có chút buông lỏng cảnh giác, cùng với tình trạng hiện tại, toàn bộ mọi người ở trong sân đều đã là người mù hết rồi, mà Vương Vũ cũng không thể nào chỉ dựa vào cảm giác là có thể biết được mọi hành động của đối thủ, cho nên sau khi hô một tiếng, hắn không thèm suy nghĩ gì nhiều, cúi đầu xông thẳng qua.

Bởi vì chiều cao giữa hắn và ông ta khá chênh lệch, cho nên cú đấm này của Vương Vũ vẫn trúng vào phía dưới sườn của thành chủ.

Hắn nào biết được vốn dĩ thành chủ là BOSS cấp Sử Thi có khả năng trưởng thành từ trong chiến đấu, rút kinh nghiệm từ trận đòn lúc nãy, cho nên lần nãy ông ta sẽ học khôn, sẽ không tấn công trước nữa để tránh lại lộ ra sơ hở. Mà dùng tĩnh chế động, đứng chờ tại chỗ, chờ đòn tấn công của Vương Vũ sau đó sẽ đón đỡ và phản công.

Sau khi nhìn thấy Vương Vũ xuất hiện thì thành chủ mới bắt đầu ra tay, ra tay sau nhưng lại đến trước.

Cú đấm này của thành chủ là một cú đấm xiên cho nên Vương Vũ không thể nào tránh né được. Bị cú đấm của thành chủ khiến cho giật mình, Vương Vũ vội vàng ngả người ra sau, nằm xuống đất, thì mới có thể tránh được cú đấm mạnh mẽ của thành chủ.

Sau khi thấy cú đấm của ông ta bị hụt, thành chủ cũng không dừng lại nhịn nào, ông ta lập tức nhảy lên thật sao, sau đó dùng hai chân nhắm thẳng ngực của Vương Vũ, phi thẳng xuống.

Thật ra kể ra mọi chuyện thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh, hai tay Vương Vũ chống nhẹ xuống đất, bật người chổng ngược lên trời, hai chân của hắn lóe lên những tia sáng của sấm sét, đột nhiên dùng chân đạp thẳng vào giữa hai chân của thành chủ.

Vì sao Quỳ Hoa Bảo Điển lại được coi là bộ võ học đứng thứ nhất? Bởi vì nó đã chủ động loại bỏ điểm yếu nhất trên người đàn ông... Từ đó khiến cho người tập luyện ở vào thế bất bại.

Thế nhưng thật sự rất đáng tiếc, đây lại là trò chơi huyền ảo Phương Tây, cho nên lão thành chủ, ông ta không thể nào nghe qua loại võ công thần kỳ này được, chứ đừng nói chi là luyện tập Quỳ Hoa Bảo Điển.

Lực đạo của cú rơi từ trên trời rơi xuống của thành chủ cộng thêm vào cú đá của Vương Vũ từ dưới đi lên, tất cả được hội tụ lại một điểm đó đó của thành chủ thì lượng sát thương gây ra có thể nói là khủng khiếp, không thể nào tưởng tượng ra được.

"A!!!"

Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết của thành chủ vang lên, vang xa, vang vọng tận chân trời, tiếp đó thành chủ lập tức té xuống đất, hai tay che háng, nằm co quắp lăn lộn trên mặt đất... Có trời mới biết được vì sao mấy tên thiết kế trò chơi lại gắn cho thành chủ một điểm yếu như vậy, chẳng lẽ là do thành chủ có vợ?

Vương Vũ tự xưng là một nam tử hán vừa có võ vừa có đức độ, cho nên khi thấy tình trạng thảm thiết của thành chủ, hắn cũng không có đá thêm mấy đá mà lập tức lui lại mấy bước, sau đó lại biến mất sau làn khói.

Ngay lúc này, mấy cô gái đang ngồi châm lửa đốt sân đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thành chủ đều tò mò, bứt rứt trong lòng. Các cô không thể nào nghĩ ra được vì sao bị người chơi đánh mà BOSS có thể phát ra âm thanh "Tiêu hồn" đến mức này.

Bởi vì tiếng kêu của thành chủ quá lớn, cho nên đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đang đứng ở bên ngoài phủ thành chủ cũng nghe được loáng thoáng, nhưng cũng không có rõ ràng lắm, cả đám đều cho rằng là do bọn chúng chơi trò chơi nhiều quá nên nghe nhầm.

Sau một hồi lâu, thì chỗ đó của thành chủ mới giảm đau được một chút, ông ta lại tiếp tục đứng lên, nhưng không có phát ra âm thanh nữa. Vương Vũ thấy thành chủ lại tiếp tục đứng im, thế là hắn lôi ra một món trang bị rác rưởi ném qua phía thành chủ.

Thành chủ vung tay đánh bay món trang bị đó đi, nhưng lúc này Vương Vũ cũng đã vọt tới trước mặt thành chủ.

Thành chủ không kịp thu tay lại, lập tức nhấc chân đá, Vương Vũ vội vàng cúi người sử dụng Lăn Mình, lăn ra phía sau thành chủ, đồng thời tay phải co lại, chụp một cái thật mạnh vào chỗ lúc nãy.

"A!!"

Bị Vương Vũ túm một phát, thành chủ lại kêu thảm thiết một lần nữa.

Lần này mấy cô gái đều ngơ ngác... Mẹ nó, tiếng kêu của thành chủ cũng quá dâm đãng đi, gọi một lần thì không sao, như kêu lên lần nữa là lại không ổn rồi, rốt cuộc là lão Ngưu đã làm cái gì mà khiến cho thành chủ phải kêu lên như thế.

Sự thật chứng minh, sự tò mò của phụ nữ là rất mạnh, Dương Na nhịn không được phải hỏi Vương Vũ: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Mặt của Vương Vũ có chút đỏ lên: "Không có chuyện gì, không có gì! Mấy cô gái các cô quan tâm đến cái này này làm gì?"

Nghe được giọng điệu của Vương Vũ, thì loại già đời như Linh Lung Mộng sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra, lập tức cười ha ha: "Ha ha, mẹ nó! lão Ngưu, người không phải là lại móc háng thành chủ đó chứ."

"... " Vương Vũ đổ mồ hôi hột, không dám trả lời lại.

Cũng tại lúc này, rốt cuộc thì đám người chơi ở ngoài cửa cũng đã chắc chắn được lúc nãy bọn chúng không có nghe nhầm.

"A? Hình như ta nghe được tiếng kêu của thành chủ." Tai của Đội Trưởng Đừng Nổ Súng khá thính, nên có thể nhận biết được là ai đang kêu.

"Thật không? Ta cũng nghe được có người kêu thảm thiết." Huyết Sắc Chiến Kỳ nghiêng tai lắng nghe, sau đó nói.

"Rác rưởi, lão tử đang nói chuyện với ngươi hay sao? Ngươi tiếp lời của ta làm cái gì!" Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nói với giọng điệu khinh bỉ.

Huyết Sắc Chiến Kỳ tỏ ra không biết xấu hổ: "Ngươi không tiếp lời của ta thì sao biết được ta đang tiếp lời của ngươi?"

"Vì sao thành chủ lại kêu lên thảm thiết như vậy?" Đột nhiên tên Gấu Ơi chen lời vào, cắt ngang cuộc cãi cọ của Huyết Sắc Chiến Kỳ cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng.

Đội Trưởng Đừng Nổ Súng nghe Gấu Ơi nói thế, suy tư một chút: "Nghe tiếng kêu thảm thiết của ông ta, thì ta đoán là ông ta đang bị người khác đánh."

"Đừng có kể chuyện tiếu lâm chứ, người nào có được bản lĩnh đó chứ, làm gì có ai có thể đánh được thành chủ?" Huyết Sắc Chiến Kỳ khinh thường.

Mọi người đều biết, trong một thế giới mạnh được yếu thua, để làm được thành chủ thì phải có chút tài năng, nếu không sẽ không có ai dám nhận.

Nhưng mà Huyết Sắc Chiến Kỳ vừa nói xong, bất chợt hắn ta sự nhớ đến cái gì đó, lập tức hít một hơi lạnh.

"Trời ạ!"

Huyết Sắc Chiến Kỳ cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đều sợ hãi nhìn nhau, đồng thanh nói: "Không phải là tên đó chứ."

Tên đó ở trong miệng của hai người không thể nào là khác ngoài hắn được. Nhìn khắp thành Dư Huy, thậm chí toàn bộ trò chơi, người có bãn lĩnh so chiêu với thành chủ cũng chỉ có tên biến thái kia của Toàn Chân Giáo mà thôi.

Thế nhưng, mặc dù Vương Vũ rất biến thái, nhưng hắn chỉ là một người chơi cấp 45, từ trước đến giờ bọn chúng không nghĩ rằng Vương Vũ sẽ có gan khiêu chiến loại NPC cao cấp như thành chủ.

Như vậy thì làm gì có ai nghĩ đến việc, Vương Vũ không những khiêu chiến mà còn đánh cho thành chủ phải kêu lên thảm thiết như thế này chứ, con mẹ nó...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment