Trang 473# 2
Chương 947: Ngưu thành chủ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Dựa vào sự yểm trợ của khói mù, Vương Vũ di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh thành chủ. thành chủ chỉ có ưu thế là thuộc tính rất cao, nhưng lại không thể nào đụng được người Vương Vũ, ông ta cứ như là cá nằm trên thớt, chỉ nằm chờ, mặc cho Vương Vũ làm thịt.
Vương Vũ cũng không quan tâm đến hành động ngày hôm nay của hắn có đụng đến giới hạn của thành chủ hay chưa, hắn chỉ muốn lưu lại cho thành chủ một nỗi ám ảnh, nên từng chiêu từng chiêu mà hắn sử dụng đều nhắm vào mục tiêu là chỗ đó của thành chủ, hơn nữa đều là bách phát bách trúng.
Thành chủ bị Vương Vũ đánh, phải kêu lên liên tục.
Mỗi khi tiếng kêu của thành chủ vang lên, thì trong lòng đám người chơi ở ngoài cửa phủ thành chủ lại lo sợ thêm một tầng.
Cuối cùng, khi lượng HP của thành chủ hạ xuống còn 50%, thì ông ta mới ý thức được, ông ta sẽ không thể nào đánh thắng được Vương Vũ, nếu cứ tiếp tục thì ông ta sẽ bị hắn đánh cho bị thận hư mất.
Nghĩ đến đây, không chờ lượt tấn công tiếp theo của Vương Vũ, ông ta đã vội vàng kêu lên: "Được rồi, được rồi, ngươi đã thông qua nhiệm vụ thí luyện!"
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã thông quan thí luyện của thành chủ, hoàn thành nhiệm vụ "Thành chủ trẻ tuổi".]
Sau khi nhìn thấy được nhắc nhở của hệ thống thì Vương Vũ mới dừng tay lại.
Mấy cô gái cũng dừng hành động châm lửa.
Sau khi đống khói bị tan hết, trong sân hiện ra hai bóng dáng của Vương Vũ và thành chủ.
Hiện tại đã hoàn thành xong nhiệm vụ nên nét mặt của Vương Vũ rất nhẹ nhõm, thoải mái, trông rất đẹp trai.
Còn thành chủ thì hoàn toàn trái ngược, được Alicia dìu, hiện tại đang ngồi trên ghế đá, tay bưng một chén nước, vẻ mặt ông ta vẫn còn tỏ ra không phục: "Mấy con quỷ nhỏ, các ngươi thật bỉ ổi, lại hun khói mù mít, ta hận nó thấu xương."
"Khà khà!" Mấy cô gái cười khà khà, đi đến cạnh Vương Vũ, tò mò hỏi: "Lão Ngưu, lúc nãy ngươi đã làm gì đối với thành chủ vậy?"
Mặc dù chuyện này đã bị Linh Lung Mộng đoán đúng rồi, nhưng Vương Vũ còn chưa có trả lời thẳng thắn, nên mấy cô gái không thể nào tin tưởng là người chính trực như Vương Vũ sẽ dùng thủ đoạn đó.
"Phụt... "
Vương Vũ còn chưa lên tiếng trả lời, thì thành chủ đã phun một ngụm nước ra ngoài, ông ta vừa thở dài vừa nói: "Đám khói kia thật sự đáng hận, đúng là khiến cho ta vừa yêu vừa hận."
"... "
Vương Vũ nghe ông ta nói như thế, lập tức né qua câu hỏi của mấy cô gái, vội vàng đổi chủ đề, hắn hỏi thành chủ: "Như thế, chúng ta có thể đi được chưa?"
Thành chủ khoát tay liên tục và nói: "Đi đi, đi thôi! Ta nhận thua rồi!"
Nghe được câu nói của thành chủ, mấy tên thủ vệ của phủ thành chủ lập tức né qua một bên, lùi về vị trí ban đầu.
Vương Vũ gật gật đầu, dẫn theo mấy cô gái vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra khỏi cửa, hắn đã gặp được đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng xông đến phía trước.
"Ngưu, Ngưu Thần!"
Nhìn thấy Vương Vũ, đám người lập tức xác nhận được người vừa gây ra những âm thanh trong phủ thành chủ chính là hắn, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng có chút kích động đến mức đầu lưỡi đều run lên.
Vị đại thần này chính là người đã đánh cho thành chủ phải kêu cha gọi mẹ, lúc này Đội Trưởng Đừng Nổ Súng càng cảm thấy hối hận vì lúc trước đã từng gây thù với đám người Toàn Chân Giáo.
Đi cùng với Đội Trưởng Đừng Nổ Súng là Huyết Sắc Chiến Kỳ, lúc này sắc mặt hắn ta cũng tỏ ra sợ hãi cùng khâm phục, vội vàng chào hỏi Vương Vũ: "Chào, lão Ngưu!"
"Lão Kỳ, Đội Trưởng lão đại, các ngươi làm gì ở đây vậy?" Vương Vũ lịch sự hỏi lại.
"Chỉ là đi dạo lung tung thôi." Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng chạy thật nhanh đến trước mặt Vương Vũ, mang theo vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi hắn: "Ngươi ở bên trong từ nãy đến giờ à?"
"Đúng rồi, ta ở trong đó nãy giờ mà, sao vậy?" Vương Vũ nói.
"Ngươi làm cái gì trong đó? Có phải ngươi khiến cho thành chủ phải kêu cha gọi mẹ đúng không?" Huyết Sắc Chiến Kỳ hỏi ra câu hỏi trong lòng đám người ở đây.
Vương Vũ trả lời một cách qua loa: "Chỉ là cùng so tài với thành chủ mấy chiêu mà thôi!"
"Hả... Ngươi thắng phải không?" Huyết Sắc Chiến Kỳ giật mình nhìn hắn, sau đó hỏi.
"Thắng!"
"Trời... "
Tất cả mọi người lại hít một hơi thật sâu.
Mặc dù sợ hãi và khâm phục thực lực sâu như biển của Vương Vũ, nhưng bọn chúng còn khâm phục sự dũng cảm của Vương Vũ hơn.
Cùng là người chơi, mà khi bọn chúng bị NPC trong thành dạy giỗ như con, nhưng bọn hắn không có tức giận mà còn lo lắng giá trị thân mật bị giảm, còn người ta thì sao, người ta lại dám đánh cả thành chủ, đây là sự chênh lệch ở mức độ nào chứ? Cái này phải gọi là Thiên Đường và Địa Ngục mất.
Sau một hồi thổn thức vì số phận của hắn ta, Huyết Sắc Chiến Kỳ đột nhiên tỏ ra nghiêm túc nói: "Như vậy, Ngưu ca, con dấu của quản lý khu Hành Chính vẫn còn nằm trong tay ngài chứ, cho ta một cái giá đi, ta muốn mua."
"Con dấu?" Vương Vũ nghe như thế, vội vàng lắc đầu: "Nó không có ở trong tay ta."
Hiện tại con dấu đó còn nằm ở trong tay của trong tay Vô Kỵ, Vương Vũ còn chưa trả nhiệm vụ của hắn, cho nên hai con dấu không nằm trong tay Vương Vũ, nhưng hắn cảm thấy chuyện này cũng tốt.
"Như vậy sao... Thế thì hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe Vương Vũ nói như vậy, hắn ta vội vàng chào hỏi hắn, sau đó co cẳng chạy thẳng vào sân sau, Đội Trưởng Đừng Nổ Súng thấy như thế, cũng lập tức kêu gọi đàn em đuổi theo sau.
"Bọn chúng bị cái gì thế nhỉ... " Vương Vũ gãi gãi đầu, sau đó đi ra khỏi phủ thành chủ.
Lúc này, Vô Kỵ cũng đã nhận được tin tức của Vương Vũ, lập tức đi đến cửa của phủ thành chủ giao dịch con dấu cho hắn.
Sau khi đám người Vương Vũ cầm được con dấu, lập tức quay trở lại sân sau.
"Ngươi, sao các ngươi quay lại đây làm gì?" Nhìn thấy đám người Vương Vũ quay lại, đám người của hai công hội lớn còn tưởng rằng Vương Vũ đã nhớ lại nên trở về để đoạt con dấu cùng với bọn chúng, vì thế cả đám đều tỏ ra rất căng thẳng.
"Trả nhiệm vụ!" Vương Vũ nói.
"À... " Nghe được mục đích quay lại của Vương Vũ cũng không phải để tìm con dấu, thì lúc này đám người của hai công hội lớn mới yên long, tiếp tục tìm kiếm.
Vương Vũ không có nói tiếp, hắn đi đến trước mặt thành chủ, lấy ra con dấu và đưa cho thành chủ.
"Rất tốt! Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thành chủ!" Thành chủ gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó trả Con Dấu lại cho Vương Vũ.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được "Con Dấu thành chủ của thành Dư Huy", đã đủ điều kiện trở thành người kế thừa, người chơi Thiết Ngưu trở thành thành chủ thư 27 của thành Dư Huy.
Bạn nhận được danh hiệu "Thành chủ thành Dư Huy".]
Thành chủ thành Dư Huy (Danh hiệu)
50 sức mạnh
50 nhanh nhẹn
50 thể chất
50 tinh thần
50 trí lực
Thống Lĩnh Vạn Dân: Có thể điều động toàn bộ NPC thuộc về thành Dư Huy, cũng có thể trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ cho toàn bộ người chơi ở bên trong phạm vi của thành Dư Huy.
[Bạn nhận được kinh nghiệm...]
[Bạn nhận được danh vọng...]
[Bạn nhận được vinh dự thành Dư Huy...]
Chưa nhắc đến các phần thưởng khác, chỉ nói đến lượng kinh nghiệm đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ nay đã rất lớn rồi, sau một đống nhắc nhở của hệ thống, trên người của Vương Vũ lập tức sáng lên ban luồng sáng, cấp bậc của hắn biến thành cấp 48.
Đồng thời cũng vang lên âm thanh thông cáo của hệ thống.
[Hệ thống thông báo: Năm xxxx lịch Trọng Sinh, người chơi "Thiết Ngưu" đã thông qua thí luyện của thành chủ, trở thành thành chủ thứ 27 của thành Dư Huy, bởi vì hắn là người chơi đầu tiên trở thành thành chủ, hắn là niềm kiêu hãnh của toàn bộ người chơi, tên của hắn, Thiết Ngưu sẽ được ghi vào sử sách.]
Hệ thống thông báo ba lần liên tiếp, che kín hết bầu trời...
Nhìn thấy thông báo của hệ thống, đám người Huyết Sắc Chiến Kỳ cùng Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đều không thể nào cầm chặt vũ khí trong tay được... Bọn họ mơ mơ màng màng nhìn Vương Vũ, thật lâu, thật lâu, một câu cũng không nói.
"Thành, thành chủ?"
Đám người có chút không thể tin nổi, bọn chúng còn vì quyền quản lý một khu vực của một tòa thành mà đánh nhau tới mức đầu rơi máu chảy, còn người ta lại bỏ qua giai đoạn này, trực tiếp trở thành thành chủ.
"Ừm, không tệ!" Vương Vũ nói: "Hiện tại phủ thành chủ đã thuộc về ta rồi, mọi người cũng không được chạy loạn ở trong lãnh địa của ta."
"Chuyện này... " Lúc này đám người chơi đang tìm kiếm trong sân, nghe được lời nói của Vương Vũ, cả đám lập tức dừng tay.
Đùa gì chứ, hắn có thể đánh cho loại NPC cao cấp như thành chủ phải kêu cha gọi mẹ, phải dâng ra thành trì, bọn chúng nào dám càn quét ở sân sau nhà hắn chứ, mất bao nhiêu tiền mới có thể đền được?"
Đội Trưởng Đừng Nổ Súng cười theo: "Chuyện này... Thật sự xin lỗi, nếu đã như vậy, chúng ta xin phép về trước."
"Ừ!" Vương Vũ gật gật đầu, chỉ chỉ tay về phía cửa, hắn không có ý định giữ đám người này lại.
Đám người Kiếm Chỉ Thương Khung giống như được đại xá, vội vàng quay đầu bước đi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ thấy thế, cũng định rời đi, nhưng lúc này Vương Vũ ở cạnh Vô Kỵ lại gọi hắn ta lại: "Lão Kỳ, ta có một thứ, không biết ngươi có muốn hay không?"
"Thứ gì?" Huyết Sắc Chiến Kỳ quay đầu lại.
"Là đồ tốt!" Vương Vũ khẽ giơ tay ra, một con dấu xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.