Trang 474# 1
Chương 948: Thành chủ không dễ làm
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Con dấu quản lý khu hành chính trung ương thành Dư Huy (chủ): Đồ vật duy nhất, đại diện cho quyền quản lý cao nhất của khu hành chính thành Dư Huy, người sử dụng sẽ trở thành người quản lý khu hành chính trung ương của thành Dư Huy.
Yêu cầu người sử dụng: Danh vọng thành Dư Huy đạt tới 500, giá trị vinh dự đạt tới 100, đồng thời phải có được danh hiệu Thủ Hộ Giả Thành Dư Huy.
"Chuyện này...." Nhìn thấy con dấu trong tay Vương Vũ, Huyết Sắc Chiến Kỳ kích động gần như không nói nên lời.
"Ngưu huynh, ý của ngươi là sao?"
Vương Vũ nói: "Không có ý gì cả, chỉ là muốn bán đi! Ngươi ra một cái giá đi!"
"Ngươi thật sự là anh ruột của ta đó." Nghe Vương Vũ nói vậy, Huyết Sắc Chiến Kỳ suýt chút nữa nhào tới ôm Vương Vũ.
Nhân viên quản lý khu hành chính trung ương, đây chính là người quản lý có quyền lực lớn nhất thành Dư Huy ngoại trừ thành chủ, được hưởng đãi ngộ cao nhất cùng với quyền lợi điều chỉnh thuế thu nhập trong thành.
Cho dù trước đó Huyết Sắc Chiến Kỳ và Đội Trưởng Đừng Nổ Súng đã làm rất nhiều con dấu, gần như chia cắt toàn bộ thành Dư Huy, nhưng những con dấu đó cộng lại cũng không có trọng lượng bằng một con dấu này.
"Chuyện này, hiện tại tài chính lưu động của công hội chúng ta, tối đa cũng chỉ có hai trăm ngàn vàng. Cho nên Ngưu huynh cứ nói ra giá cụ thể đi, để ta xem thiếu bao nhiêu còn đi báo cáo lên nữa." Huyết Sắc Chiến Kỳ có chút ngượng ngùng nói.
Kỳ thật Huyết Sắc Chiến Kỳ không phải đang than nghèo giả khổ, mà là Liên Minh Huyết Sắc thực sự không phải loại công hội do con cháu nhà giàu đập lên như Kiếm Chỉ Thương Khung, nếu so sánh quy mô với Duy Võ Độc Tôn thì cũng có vài phần chênh lệch. Tài chính lưu động hai trăm ngàn vàng đã là quyền hạn cao nhất trong tay Huyết Sắc Chiến Kỳ.
"Không sao cả, vậy thì cứ định giá hai trăm nghìn đi." Vương Vũ thản nhiên nói, ném con dấu cho Huyết Sắc Chiến Kỳ.
"Thật, thật sự có thể chứ?" Huyết Sắc Chiến Kỳ nhìn con dấu trong tay, có chút khó tin.
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng không phải loại gà mờ như Vương Vũ, giá trị của con dấu này cao bao nhiêu, Huyết Sắc Chiến Kỳ hiểu rõ hơn Vương Vũ nhiều lắm.
"Cầm đi." Vương Vũ vung tay, cười nói: "Liên Minh Huyết Sắc các ngươi chính là nòng cốt của thành Dư Huy đó... thành Dư Huy sau này nhờ cả vào các ngươi."
Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng biết tính tình của đám người Toàn Chân Giáo kia, không thích khách sáo với người khác, mà cũng chả bao giờ khách sáo với người ta, có muốn bẫy người cũng đều bẫy ngoài sáng cả. Nếu hắn ta lề mề có khả năng mấy tên tính tình kỳ quái kia nổi cơn, ngay cả bán cũng không bán nữa, vì thế Huyết Sắc Chiến Kỳ vội vàng nói: "Được rồi! Nếu Ngưu huynh đã nói vậy, thì ta sẽ nhận lấy. Vậy ta đi chuyển tiền."
Nói xong, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng ra khỏi phủ thành chủ, trong sân chỉ còn lại Vương Vũ, Vô Kỵ và đám con gái Một Trang Sách.
"Con dấu này các ngươi cầm đi." Thấy Huyết Sắc Chiến Kỳ đã rời đi, Vương Vũ lấy ra một con dấu khu hành chính khác đưa cho Một Trang Sách.
Vừa rồi, mấy cô nàng bên phía Một Trang Sách cũng giúp đỡ không ít, Vương Vũ làm người thành thật, hắn biết rõ đạo lý "lợi ích không thể độc chiếm".
"Lão đại, ngươi thấy thế nào?" Một Trang Sách không nhận con dấu trong tay Vương Vũ, mà quay đầu hỏi Mùa Hạ Ngắm Tuyết.
Một Trang Sách đương nhiên biết giá trị của con dấu này, vừa mới rồi các cô chỉ phóng vài đốm lửa mà thôi, đồ chơi này quả thực quá mức quý trọng.
Mặc dù cô nàng Mùa Hạ Ngắm Tuyết có chút tùy tiện, nhưng trong lòng lại rất hiểu lý lẽ, biết rõ đạo lý không làm thì không hưởng, nhìn quà tặng của Vương Vũ chỉ cười cười nói: "Quên đi, công hội chúng ta quá yếu, cho dù có con dấu cũng chưa chắc đã thủ được ở trong thành, đến lúc đó vẫn phải bán đi thôi. Không bằng Ngưu huynh đem bán lấy tiền, rồi chia cho chúng ta mấy phần là được rồi."
Mùa Hạ Ngắm Tuyết nói không sai, người ta có câu, thiên hạ đều nằm trong tay người có năng lực, trong trò chơi cũng vậy. Một khi có công hội khởi xướng khiêu chiến công hội là người quản lý trong thành, thì người thắng lợi cuối cùng mới có thể đạt được quyền quản lý.
Bởi vậy có thể thấy, không phải cứ có con dấu quản lý này là có thể quản lý thành chính, còn phải có thực lực tương đương mới được.
Chính vì nguyên nhân như thế, những công hội nhỏ mà tìm được con dấu quản lý đều không dám để cho mình dùng. Dù sao mình cực khổ kinh doanh hồi lâu, lại bị một công hội lớn đập một cái cướp đi toàn bộ, vậy không phải là phí công sao?
Cho nên đối với những công hội nhỏ càng là thứ có giá trị to lớn, thì càng giống cục than hồng bỏng tay. Đây cũng là lý do vì sao, các công hội nhỏ đều dùng giá thấp bán tháo con dấu.
Nếu không, quyền quản lý một khu trong thành, sao chỉ đáng giá hai trăm ngàn vàng chứ...
Công hội của Mùa Hạ Ngắm Tuyết tên là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nghe tên cũng biết là dạng công hội gì rồi, tuy rằng cũng có vị trí trong danh sách năm trăm công hội đứng đầu, nhưng tỷ lệ người chơi nữ quá cao, người chơi nam háo sắc chiếm đa số, sức chiến đấu có lẽ còn kém hơn cả một đoàn nhỏ của công hội lớn như Huyết Sắc Chiến Kỳ.
Phải biết rằng, chơi trò chơi chính là ngươi tranh ta đoạt, khu hành chính là một khối thịt béo như vậy, không có thực lực cường đại, người ta khởi xướng công hội chiến với ngươi, thì ngươi chỉ có thể đầu hàng dâng hai tay.
Cho dù thoát được công hội chiến, thì giai đoạn sau của trò chơi còn có thành chiến, quốc chiến, thực lực không đủ, sớm muộn gì cũng không giữ được.
Lãnh tụ từng nói họng súng đẻ ra chính quyền, đây chính là kinh nghiệm dùng thực tế đúc kết ra được.
"Được rồi!" Vương Vũ lăn lộn giang hồ đã lâu như vậy, đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này. Mùa Hạ Ngắm Tuyết cũng đã nói tới như vậy, Vương Vũ chỉ đành gật đầu cất con dấu đi.
Toàn Chân Giáo chính là người thắng lớn nhất trong lần thí luyện này, phần thưởng của thành chủ khá phong phú, ngoài trừ tăng cho một phủ đệ, Vương Vũ còn có quyền được điều khiển vệ binh. Kỳ thật trước kia Vương Vũ cũng đã có thể điều khiển vệ binh, chỉ là lúc đó Vương Vũ phải chủ động đi tìm vệ binh mới có thể ra lệnh, còn hiện tại thì khá hơn nhiều, vệ binh chỉ cần kêu là tới.
Thực lực của vệ binh thì không cần nhiều lời, đó đều là mấy tên nghịch thiên. Tuy rằng quyền điều khiển của Vương Vũ chỉ giới hạn trong thành, nhưng có thể gọi tới đuổi đi đám người đó cũng đã vô cùng uy phong rồi.
Ngoài ra, Toàn Chân Giáo còn trực tiếp nắm giữ quyền thu thuế của toàn bộ thành Dư Huy, cùng với quyền hạn điều chỉnh thuế suất.
Hiện giờ thành Dư Huy có gần bốn trăm ngàn người, chi phí tiêu dùng mỗi ngày đều là con số trên trời. Cho dù phần lớn thuế thu nhập thu vào đều để dành duy trì thành chính và tiền lương cho vệ binh, thì cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Thành Dư Huy nhiều NPC như vậy, mấy nhiệm vụ lông gà vỏ tỏi càng nhiều đến mức đếm không hết.
NPC thành chủ trước kia rời chức không rời thành, thì có thể giúp người chơi đóng vai thành chủ tuyên bố những nhiệm vụ vặt vãnh. Còn người chơi đóng vai thành chủ, sẽ bắt buộc phải đảm nhiệm chức trách bảo vệ quê hương.
Làm thành chủ không tốt, không nói tới những công hội cùng thành chính mơ ước vị trí thành chủ, mà các công hội ngoài thành cũng có thể phát động xâm lược bất cứ lúc nào. Lúc đó loạn trong giặc ngoài, một khi thành trì thất thủ, vậy cũng không đơn giản chỉ là bỏ thành.
Đương nhiên, bây giờ Toàn Chân Giáo vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn trong thành Dư Huy, nên loạn trong tạm thời có thể không có. Còn họa ngoại xâm, toàn bộ trò chơi chỉ có thành Dư Huy là có người chơi sắm vai thành chủ, các NPC thành chủ khác sẽ không chủ động phát động tấn công thành chính khác.
Cho nên, Toàn Chân Giáo còn có thể vui chơi chốc lát.
Vương Vũ là một người mà ngay cả việc bắt đầu cuộc sống hàng ngày cũng phải có người khác chăm sóc, thì phương diện nội vụ của thành chính càng không thèm đoái hoài tới. Sau khi Vương Vũ thiết lập thành chủ Willie thành hình thức nội bộ, thì đánh tiếng với đám Vô Kỵ một câu, rồi ra khỏi phủ thành chủ đi thẳng tới tiệm thợ rèn.