Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 947 - Chương 949: Thư Của Alicia

Trang 474# 2

 

 

 

Chương 949: Thư của Alicia
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Bên phía thành Dư Huy, đám người Toàn Chân Giáo thì lại vô cùng bình tĩnh, được làm thành chủ một thành là một chuyện hiếm lạ, nhưng sau khi sự mới mẻ qua đi thì mọi người cũng trở nên bình thường, nên làm gì thì làm đó, thậm chí vị thành chủ là Vương Vũ cũng đã quăng gánh bỏ trốn rồi. Nhưng trên diễn đàn trò chơi lúc này, lại một lần nữa nổi sóng to gió lớn.

Thành chủ!!!

Hiện tại, ngay cả quyền quản lý một khu vực trong thành mà mọi người còn chưa có đầy đủ đâu, thế mà đã có người trở thành thành chủ, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

"Thiết Ngưu, lại là cái tên Thiết Ngưu kia, không phải hắn nằm trong đám người Toàn Chân Giáo gì đó sao?"

Từ lúc trò chơi mở cửa đến nay, Vương Vũ đã lên thông báo của trò chơi không ít lần, người nào quen thuộc một chút là có thể biết hắn thuộc công hội nào.

Toàn Chân Giáo chính là một công hội tiếng xấu nổi danh trong trò chơi, từ trước tới giờ đều là mấy trò lừa bịp lén lút, được không ít người biết đến.

Nếu là loại công hội lớn nhiều người chơi nổi danh như Liên Minh Huyết Sắc nắm được chức vị thành chủ, thì rất hợp tình hợp lý. Nhưng vị trí thành chủ lại do một công hội nhỏ ít người như vậy lấy được, cho dù mọi người đều biết Vương Vũ là một cao thủ, thì vẫn cảm thấy khó tin.

Dù sao thất phu vô tội hoài bích kỳ tội.

Cái khái niệm cá lớn nuốt cá bé này ở trong trò chơi còn rõ nét hơn đời thực, một công hội nhỏ mà dám đảm nhận chức vụ đứng đầu một thành, đây không phải là mỡ dâng miệng mèo à?

Cho nên, chỉ trong thời gian ngắn trên diễn đàn đã có đủ cách nói. Có ng nói Toàn Chân Giáo có chỗ dựa, có người nói Toàn Chân Giáo không biết sống chết, còn có một vài người mưu đồ gây rối tỏ vẻ bản thân muốn tới thành Dư Huy, đánh Toàn Chân Giáo rơi xuống đài.

Đương nhiên, những người nói lời đó đều là các anh hùng bàn phím, công phu gõ bàn phím rất cao... Nhưng người có bản lĩnh thật sự có thể làm loại chuyện đó, chắc chắn sẽ không đi khoe khoang khắp nơi.

Trên diễn đàn lúc này đã biến thành Dư Huy thành mục tiêu rồi, mà thành chủ thành Dư Huy hiện tại - bạn học Vương Vũ còn đang đi bộ tới tiệm thợ rèn.

Trong mắt các công hội ở các thành chính khác, Toàn Chân Giáo chỉ là một đoàn thể nhỏ, nhưng trong mắt người chơi thành Dư Huy thì người chống đỡ hàng thật giá thật cho thành Dư Huy.

Trước đó không lâu, chuyện anh bạn thợ rèn Chopper 345 được Toàn Chân Giáo thu nạp, đã sớm ồn ào huyên náo rất lâu, cũng bởi vì vậy mà những người làm nghề thợ rèn ở thành Dư Huy còn nổi giận một phen.

Hiện giờ việc làm ăn ở tiệm thợ rèn càng thêm náo nhiệt hơn trước, trong phòng ngoài phòng tiệm thợ rèn lúc này đều là đầu người, đều là mấy thợ rèn bình dân muốn trở nên nổi bật.

Cũng phải nói, Vương Vũ là danh nhân nổi tiếng nhất ở thành Dư Huy, nhất là ở tiệm thợ rèn, thì đám thợ rèn bình dân thường trú trong tiệm thợ rèn này càng thêm quen thuộc với Vương Vũ.

Nhìn thấy Vương Vũ đi tới, đám người đông nghịt lập tức tách ra một con đường cho Vương Vũ.

"Ngưu huynh lại tới nữa, có phải muốn tạo ra thần khí nữa hay không? Quầy của ta để cho ngươi dùng đấy! Ta làm trợ thủ cho ngươi... Toàn Chân Giáo của ngươi còn thiếu thợ rèn không?" Một loạt những lời hỏi thăm ân cần vang lên khắp nơi, tất cả đều muốn gia nhập Toàn Chân Giáo.

Nào ai biết rằng, Chopper 345 có thể được Vương Vũ nhìn trúng, là bởi vì người ta có bản lĩnh hơn người, chứ không phải đơn giản như những người khác.

Vương Vũ vừa lựa lời từ chối, vừa nói: "Cảm ơn mọi người, hôm nay ta không tới rèn đồ, ta tới làm nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ gì thế? Chúng ta hỗ trợ cho."

Cao thủ luôn được người khác chào đón, nhất là loại cao thủ thân dân như Vương Vũ. Thấy Vương Vũ tính tình tốt như vậy, đám người đều tỏ vẻ bản thân muốn giúp đỡ hắn làm nhiệm vụ.

"Không cần không cần!" Vương Vũ lau mồ hôi.

Có câu, chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm. Nhiệm vụ này dù sao cũng liên quan tới chuyện xấu trong nhà của thành chủ tiền nhiệm, Vương Vũ cũng không phải tên miệng rộng, sao có thể đi lan truyền chuyện xấu của thành chủ chứ?

Thật vất vả chen chúc qua đám người, Vương Vũ đi tới trước mặt Simba.

Simba vẫn là cái bộ dạng nửa sống nửa chết, mất hết ý chí sống như cũ.

"Ầy, thầy." Vương Vũ chủ động đi tới bắt chuyện với lão.

Simba buồn rầu nhấc mí mắt, nhìn thấy người đứng trước mặt là Vương Vũ thì hỏi: "Là ngươi sao, mang rượu tới hả?"

Vương Vũ ngạc nhiên, NPC hệ thống bây giờ cũng biết chủ động đòi hối lộ sao? Xem ra là có quá nhiều người trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm cho chỉ số thông minh của NPC trí năng được thăng cấp. Quả nhiên là thời đại không ngừng tiến bộ mà.

"Hì hì, rượu thì không có, nhưng mà thầy phải mời ta uống rượu đó." Vương Vũ cười khoái trí nói.

Lần này, Simba còn không thèm nhấc mí mắt nhìn Vương Vũ, bĩu môi nói: "Bớt nói nhảm đi, không có rượu thì... Ồ? Đây không phải là phong thư ta gửi cho Alicia sao? Vì sao nó lại nằm trong tay ngươi?"

Simba còn chưa kịp đuổi người, Vương Vũ đã lấy ra lá thư của Alicia làm cho đôi mắt Simba sáng lên, sau khi nhìn rõ phong thư thì Simba không nhịn được mà kêu lên.

Ồ, thật không ngờ, hóa ra phong thư này lại chính là thư tình mà ông lão Simba gửi cho phu nhân thành chủ đó. Nhìn cái bộ dạng đỏm dáng của phong thư thì lão thợ rèn này cũng là một tên ngoài lạnh trong nóng đấy.

Vương Vũ cười khì khì nói: "Hì hì! Ta báo thù giúp ngài rồi, đã đẩy tình địch của ngài xuống khỏi ghế thành chủ rồi. Có phải ngài nên cho ta chút phần thưởng hay không nhỉ."

Simba thổi râu khinh thường nói: "Thưởng cái rắm! Ngươi làm thành chủ thì liên quan rắm gì đến ông đây chứ!"

"Vậy thì, ta đành phải trở về vậy!" Vương Vũ thu phong thư lại, đứng dậy làm bộ muốn rời đi.

Thấy Vương Vũ muốn đi, Simba vội vàng ôm lấy chân Vương Vũ nói: "Ôi chao, này này, đừng đi chứ. Nói đi, ngươi muốn thưởng cái gì đây?"

Vương Vũ cười nói: "Tăng thuật Ma Luyện của ta tới cấp cao nhất được không? Đây là chuyện nằm trong khả năng của ngài mà."

Thuật Ma Luyện thuộc dạng kỹ năng nghề nghiệp phụ ẩn, ngoại trừ đạo sư tuyên bố nhiệm vụ ra, thì phải tìm mấy thứ bút ký gì gì đó còn sót lại từ thời kỳ thượng cổ, mới có thể tăng cấp được. Loại đồ chơi đó thì đều là mấy thứ có thể ngộ chứ không thể cầu, nếu không nhân dịp thưởng này, Vương Vũ muốn tự mình tăng lên cấp cao nhất thì không biết đến bao giờ.

"Chuyện này... Hệ thống có quy định, không thể tùy tiện tăng."

"Ta đi đây..." Vương Vũ lại đứng dậy lần nữa.

Simba vội vàng nói: "Đừng mà, ngươi yên tâm, chỉ cần có nhiệm vụ, ta sẽ cho ngươi phần thưởng ngươi muốn."

Không hổ danh NPC trí năng, phần thưởng trong tay đều có thể tự do phân phát.

Vương Vũ cũng biết đạo lý người (NPC) đang làm trời (hệ thống) đang nhìn, chuyện trong nguyên tắc thì không thể cưỡng ép. Sau khi nghe Simba nói vậy, Vương Vũ đương nhiên sẽ không cứng đầu mà cắn mãi không nhả.

"Được rồi, nể tình quan hệ giữa chúng ta không tồi, ta gắng gượng đưa ngài vậy." Vương Vũ cười tủm tỉm đưa thư cho Simba.

"Con thỏ nhỏ chết tiệt kia! Ngươi chờ đó!" Simba nhận thư xong lập tức đổi sắc mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Vũ một cái, sau đó cẩn thận lấy thư của Alicia ra xem.

Ai ngờ, nhìn trong chốc lát, đôi mắt Simba liền đỏ lên, nước mắt lăn dài trên gò má dơ bẩn.

"Đây là nước mắt hạnh phúc sao?" Vương Vũ liên tục cảm thán.

Nhưng vẻ mặt Simba lại giận dữ, hai tay run run, không hề giống vẻ mặt hạnh phúc, càng làm Vương Vũ cảm thấy tò mò đối với nội dung trong thư. Chẳng lẽ thành chủ có tính vũ phu hả? Hay là tuổi già sức yếu không làm được?

Trong lúc Vương Vũ còn đang miên man suy nghĩ, Simba rốt cuộc xem xong thư. Simba giận dữ vo viên bức thư thành một cục muốn ném ra bên ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay.

"Trong thư viết gì vậy?" Vương Vũ rốt cuộc không nhịn nổi tò mò, hỏi một câu.

Simba tiện tay ném thư cho Vương Vũ nói: "Tự mình xem đi!"

"Ồ."

Vương Vũ nhận thư, vội vàng mở ra xem.

"Hầy!"

Vương Vũ giả bộ trừng mắt nhìn vài giây, sau đó nói: "Ta không biết chữ này..."

"..." Simba không nói gì, liếc nhìn Vương Vũ một cái, bàn tay to thô ráp vuốt trên bức thư một cái, những chữ viết kỳ quái trên thư lập tức biến thành chữ Hán.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment