Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 949 - Chương 951: Trong Lòng Vương Vũ Khó Chịu

Trang 475# 2

 

 

 

Chương 951: Trong lòng Vương Vũ khó chịu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Chạy ra khỏi lò rèn, Vương Vũ lập tức khó chịu... Thiên này rộng lớn như vậy, đi đâu mà tìm được Tượng Thần Chi Hồn nữa cơ chứ.

Ông già Simba này ngay cả bản thân ông ta cũng không biết tại sao ông ta biến đồ bỏ đi, thì hoàn toàn là không có chút manh mối nào chứ sao.

Vương Vũ trong lúc rối rắm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới ngõ hẻm đối diện lò rèn.

"Hả, ta đến chỗ này làm gì nhỉ?" Vương Vũ ngẩng đầu nhìn lên, đây không phải là địa bàn của ông già Ẩn Giả kia à.

Vương Vũ đang do dự có nên hỏi thăm sức khỏe của ông già Ẩn Giả hay không, ông già Ẩn Giả kia đã không mời mà tự đến, giống như một con chó chết lăn đến dưới chân Vương Vũ.

"Rượu, có rượu không?" Ông già Ẩn Giả sắc mặt trắng bệch, run rẩy vươn tay hỏi.

"Ai... Thế này là sao chứ hả? Nhà thiết kế chắc chắn là có thù oán với người cao tuổi rồi, ai nấy đều có đức hạnh như thế này." Vương Vũ lầm bầm một câu, lấy một bình rượu từ trong túi ra, rót cho Ẩn Giả một ngụm lớn.

"Ôi chao, là ngươi đấy à, nghĩ thế nào mà lại đến thăm ông già ta thế?" Ẩn Giả nhìn thấy người trước mặt là Vương Vũ, hì hì vui mừng, dùng tay áo bẩn lau lau miệng, vẻ mặt chưa thỏa mãn hỏi.

"Sư phụ ơi, ngươi cũng là tông sư một đời đấy, sao có thể có đức hạnh như thế này được chứ?" Vương Vũ có chút giận dữ mà không làm thế nào được, chẳng lẽ ông già Ẩn Giả này cũng giống như ông già Simba kia bị người ta làm cho đau lòng sao?

Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, lông mày của Ẩn Giả nhướn ngang, khó chịu nói: "Đứa trẻ ranh chưa đủ lông đủ cánh như ngươi, cũng dám can thiệp vào chuyện của ta?"

"Á, không nói nữa không nói nữa... Có muốn uống rượu nữa không?" Vương Vũ lắc lắc bình rượu trong tay, hơi híp mắt lại.

"Muốn..." Ông già Ẩn Giả này không có chút triển vọng nào ngay lập tức thỏa hiệp.

Vương Vũ để rượu xuống mặt đất nói: "Ta có rượu ngươi có câu chuyện không?"

"Câu chuyện thì có, nhưng mà ngươi không thể hỏi đến chuyện của ta." Ẩn Giả đề phòng nói.

"Được được được... Mấy câu chuyện hư hỏng của ngươi ta đây cũng không thèm biết đến đâu." Vương Vũ chỉ lò rèn đối diện nói: "Lão Simba rất quen thuộc với ngươi đúng không."

Thật ra Vương Vũ còn biết hai ông già này chính là bạn rượu nữa đấy.

"Ừ, cũng xem như thế!" Ẩn Giả gật gạt đầu.

"Vậy nói một chút xem, Tượng Thần Chi Hồn của ông ta bị mất từ bao giờ?" Vương Vũ hỏi.

Ẩn Giả ôm bình rượu mở ra uống một hơi nói: "Thứ như thần cách này rất cao quý, chỉ có Chiến sĩ dũng cảm nhất, kiên cường nhất mới xứng đáng có được nó, ngươi nhìn bộ dạng lão Simba kia, đương nhiên là khi ông ta chán chường thì không còn nữa."

"Vậy ông ta suy sụp chán chường như vậy từ bao giờ?" Vương Vũ lại hỏi.

Vương Vũ vừa hỏi dứt lời, ánh mắt của Ẩn Giả đột nhiên trở nên sâu sắc, ôm bình rượu như đang suy nghĩ gì đó nói: "Chỉ có khi đau khổ và đau lòng nhất, người đàn ông mới trở nên suy sụp tinh thần."

"Ồ? Nói như vậy ngươi cũng đã từng chịu đau lòng khổ sở sao?" Vương Vũ bắt đầu lạc đề.

"Nói ra thì rất dài dòng, năm đó ta... Ngươi thằng ranh con này, ngươi có được hỏi đến chuyện của ta đâu chứ?" Ẩn Giả đang định nói gì đó, lập tức tỉnh táo lại.

"Hì hì!" Vương Vũ cười hì hì nói: "Đừng để ý quá đến những chi tiết này, nói xem khi nào thì Simba đau lòng nhất?"

Ẩn Giả bĩu môi: "Ngươi hỏi ông ta ấy chứ, ông ta cũng chẳng nói với ta, có điều nhìn đức hạnh này của ông ta thì ngươi cùng biết đấy, nhất định là vì phụ nữ thôi, thật sự chẳng có chút triển vọng gì."

Hừ, ông già này lại còn chó chê mèo lắm lông nữa cơ đấy, thật không biết ông ta có tư cách gì đi chê cười người khác.

Vương Vũ cho rằng còn có thể moi được chút tin tức gì từ miệng Ẩn Giả, ai ngờ nói huyên thuyên một lúc, lúc này mới phát hiện Ẩn Giả và Simba thật sự chỉ đơn thuần là bạn rượu, cũng chỉ có hiểu biết nông cạn nửa vời với chuyện tình của Simba mà thôi, cuối cùng ngoại trừ hỏi ra được một câu nhảm nhí khi người đàn ông đau lòng dễ dàng suy sụp chán chường ra, tất cả những chuyện khác hoàn toàn không được gì cả.

Bất đắc dĩ Vương Vũ ném cho Ẩn Giả hai bình rượu, đi ra khỏi ngõ hẻm, vò mẻ chẳng sợ nứt hỏi trong kênh công hội của Toàn Chân Giáo: "Nếu các ngươi gặp vấn đề tình cảm, thì khi nào là đau lòng nhất?"

"Hì hì, ông đây không có đối tượng yêu đương!"

Quả nhiên là phong cách trong sạch của Toàn Chân Giáo, đám súc sinh này không có giây phút nào là không tỏ ra bản thân mình xuất sắc.

"Xuân huynh thì sao? Không phải ngươi còn kết hôn rồi hay sao? @Xuân Tường" Vương Vũ đánh dấu gọi Xuân Tường.

Xuân Tường đắc ý nói: "Làm sao ta lại có vấn đề tình cảm gì được, vợ ta vừa tức giận thì đã lập tức quỳ xuống rồi."

"Ồ? Trâu bò như vậy?" Vương Vũ kinh hãi, không thể ngờ được Xuân Tường ở trong nhà lại kiêu ngạo như vậy.

"Đương nhiên, công phu quỳ của ta cũng không phải chém gió đâu nhá." Nhưng mà câu tiếp theo, Xuân Tường lập tức lộ rõ bản chất.

"..." Vương Vũ đối với việc Xuân Tường một mình một phong cách này thật sự biểu hiện trợn mắt há mồm.

Vô Kỵ đứng bên cạnh gây sự: "Tình Tuyết này, trước đây không phải nàng với lão Ngưu cũng có thời gian nhập nhằng không rõ ràng đó sao, nếu không thì nàng đến nói một câu xem nào?"

"Ngươi muốn chết à?" Dương Na gửi đi một biểu cảm giết người trong kênh công hội, Vô Kỵ cười hì hì, lặn mất không thấy tăm hơi.

Đúng lúc này, Mục Tử Tiên vẫn luôn luôn không nói chuyện nhiều trong kênh công hội đột nhiên nói: "Em cảm thấy nếu như em có lúc phải đau lòng, nhất định là khi anh và người khác kết hôn. Khi đó em nhất định sẽ cảm thấy rất tuyệt vọng."

"Không sai, Ngưu tẩu nói đúng đấy!" Bao Tam đột nhiên phụ họa một câu.

"Nói cái gì đó, hai chúng ta mãi mãi không bao giờ rời xa nhau, anh yêu em chụt chụt chụt..." Vương Vũ vừa thấy Mục Tử Tiên nói như thế, toàn thân run rẩy, không biết xấu hổ bắt đầu tán tỉnh ngay trong kênh công hội.

"Bà mẹ nó, hai ngươi cút ra chỗ khác cho ta!" Vô Kỵ nhìn thấy như thế, không chút do dự cấm ngôn cả hai người, trả lại cho công hội một bầu không khí trong lành.

Tuy bị Vô Kỵ cấm ngôn, có điều vì lời nói của Mục Tử Tiên, trong lòng Vương Vũ ngược lại cũng có một chút manh mối.

Xem ra việc Simba suy sụp chán chường tám phần có liên quan đến việc Alicia kết hôn.

Nghĩ đến đây, Vương Vũ như một làn khói chạy tới phủ thành chủ, Willie đang làm việc ở sảnh lớn của phủ thành chủ, chẳng qua đằng trước đã đổi thành đại diện thành chủ.

Không để ý đến Willie đang bận rộn giúp đỡ mình, Vương Vũ chạy ra sân sau, tìm được Alicia đang ngồi ngẩn người ở đấy, hỏi cô ta: "Khi các ngươi kết hôn, có thông báo cho Simba biết hay không?"

"Hỏi cái này để làm gì?" Alicia cảnh giác hỏi ngược lại.

"Ngươi cho rằng ta muốn hỏi lắm hả?" Vương Vũ cũng không có vẻ mặt dễ chịu gì khi đứng trước Alicia, dù sao trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn với cái nhiệm vụ có quan điểm không đứng đắn này.

"Có mời ông ta!" Alicia thản nhiên nói: "Lúc ấy khi tổ chức hôn lễ ông ta cũng có mặt, ta còn nhớ rất rõ ràng Simba ngồi trong góc, khóc rất đau lòng, cuối cùng còn uống đến say bí tỉ, là ta có lỗi với ông ta."

Tuy Alicia ngoài miệng nói có lỗi, trong giọng nói lại không hề có chút ý xin lỗi nào, ngược lại còn có chút hả hê, điều này khiến Vương Vũ có chút tức giận.

"Ngươi biết mình có lỗi với ông ta là tốt rồi!" Vương Vũ khó chịu khinh bỉ Alicia một câu, sau đó lại hỏi: "Ban đầu tổ chức hôn lễ ở đâu?"

"Thành Hy Vọng!" Trên gương mặt Alicia tràn đầy vẻ hạnh phúc.

Alicia vừa dứt lời, Vương Vũ đã nhận được nhắc nhở nhiệm vụ có thay đổi.

[Nhiệm vụ thay đổi: Từ xưa đến nay hồng nhan đa số đều bạc tình, anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, thần cách cao quý đương nhiên sẽ không đi theo đồ bỏ đi không có chí hướng gì, ở thành Hy Vọng, Tượng Thần Simba biến thành người bình thường.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Đến thành Hy Vọng tìm Tượng Thần Chi Hồn của Simba quay về.]

Quả nhiên đúng như dự đoán, chuyện Simba suy sụp chán chường có quan hệ trực tiếp với Alicia, thật sự không biết người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì chứ, bản thân cô ta kết hôn lại còn mời Simba đến, là vì để Simba hoàn toàn hết hy vọng, hay vì cho rằng Simba làm lốp xe dự phòng không có công lao cũng đã chịu nhiều vất vả, nên thương hại ông ta? Lẽ nào lại vì chút tiền mừng?

Vương Vũ vô cùng ghê tởm suy nghĩ, trong lòng cực kỳ không vui ra khỏi phủ thành chủ.

Nói thật lòng, Vương Vũ vẫn chưa từng ghét bỏ nhiệm vụ nào như lần này.

Ngay từ khi bắt đầu đưa thư giúp Alicia, Vương Vũ vẫn chỉ theo bản năng chống đối một chút, bây giờ rõ ràng trong lòng khó chịu, mỗi giây mỗi phút đều muốn vứt bỏ nhiệm vụ... Nhưng mà nể tình Simba làm lốp xe dự phòng không dễ dàng gì, Vương Vũ không thể làm gì khác hơn là đành nhịn ý định trong lòng xuống.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment