Trang 476# 1
Chương 952: Dựa núi ăn núi
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thành Hy Vọng, là một thành chính Quang Minh nằm ở ranh giới giữa trận doanh Hắc Ám và trận doanh Quang Minh...
Nghe nói thời kỳ cuối khi thần ma chiến tranh lớn, trận doanh Quang Minh và trận doanh Trung Lập liên quân ở đây thắng lớn cũng nhìn thấy niềm hy vọng chiến thắng, cho nên mới lấy tên là thành Hy Vọng, cũng gọi là tòa thành Thần Tuyển.
Vì sự tích này, hơn nữa còn có cảnh vật ở thành Hy Vọng khiến người ta vui vẻ, còn có nhà thờ Thự Quang là nhà thờ lớn nhất bên ngoài thành Thánh Quang, cho nên nơi này cũng là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người chơi và NPC khi kết hôn.
Bố cục của thành chính này cũng vô cùng thú vị, cả tòa thành thị được xây dựng xung quanh ngọn núi, ở giữa thành chính là một ngọn núi, tên là Hy Vọng Phong, trong cảnh tượng game được xưng tụng là Cột Trụ Hy Vọng, là dấu hiệu của thành Hy Vọng.
Vừa chạy đến thành Hy Vọng, Vương Vũ đứng ở bến cảng của Hy Vọng Phong từ bên trên nhìn ra phía xa, nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp nơi đây, lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần, chút khó chịu nho nhỏ trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, trong đầu tràn đầy suy nghĩ khi mình muốn làm hôn lễ, nhất định phải đến chỗ này mới được.
Ngay khi trong đầu Vương Vũ đang tràn đầy suy nghĩ lan man, đột nhiên một giọng nói thô lỗ ngang ngược vang lên từ nơi không xa.
"Ôi chao, kia là ai vậy hả, ngươi cứ đi như thế à? Phải trả tiền đã chứ có biết không hả?"
"?" Vương Vũ nghe thấy giọng nói thì nhìn lại, đã thấy năm người chơi võ trang đầy đủ, hung dữ ngang ngược bao vây một người chơi nam.
Mấy người chơi này, từ trang bị đến cấp bậc rõ ràng là không thấp, trên ngực năm người thống nhất đeo một huy hiệu công hội hình con chó sói.
Đầu năm nay người chơi cơ bản đều rất dung tục, cho rằng đeo một con súc sinh lên ngực thì rất oai phong.
Người chơi bị bao vây kia hơi gầy yếu, xem ra tuổi tác cũng không lớn, một thân trang bị cũng rối loạn tầm thường, tỏa giáp, bố giáp, bản giáp, bì giáp cái gì cũng có, là cách ăn mặc tiêu chuẩn của Võ sư.
"Trả tiền? Tại sao lại phải trả tiền?" Võ sư gầy yếu có chút ấm ức, chơi game online này hệ thống bắt đóng tiền thì cũng thôi đi, người chơi có quyền gì mà đòi tiền chứ.
"Nói nhảm!" Một Chiến sĩ trong đám người đang bao vây nói: "Đừng nói ngươi không biết! Khu du lịch này là địa bàn của công hội Cuồng Lang chúng ta, không phải vừa nãy ngươi đứng ở đây nhìn về phía xa sao? Mau giao một vàng tiền vé vào cửa ra đây!"
Mẹ nó, hóa ra là một đám thao túng khu du lịch, không thể ngờ được, trong game cũng có loại tài sản như thế này, Vương Vũ tên gà mờ này, quả thật là nông cạn quê mùa.
Có điều nhìn người chơi công hội Cuồng Lang thuần thục như vậy, rõ ràng cho thấy là người chuyên nghiệp trong thực tế.
Võ sư cũng biết gặp phải người không nói lý lẽ rồi, vẻ mặt oan uổng nói: "Trước đây cũng không có ai nói với ta là phải trả tiền mà..."
"Nói nhảm! Cứ như ngươi nói thì chúng ta kiếm tiền làm sao được hả! Nhanh lên một chút, nếu không sẽ ném ngươi xuống đó!" Đám người chơi công hội Cuồng Lang vừa nói, vừa ra vẻ nóng lòng muốn thử, xem ra không giống như đang giả vờ một chút nào.
Đừng thấy trong game không có cảm giác đau đớn, chỗ này cao như vậy, người bình thường bị ném xuống có lẽ cũng đủ hoảng sợ chết mất, bây giờ chỉ cần không phải người chơi mới từ thôn Tân Thủ đi ra, trên người người bình thường đều sẽ mang theo mấy vàng, không ai lại vì chút tiền ấy mà muốn đi trải nghiệm một chút cái gọi là sinh tử luân hồi cả.
Võ sư nghe thấy thế, run rẩy một chút, sờ sờ tùi.
Lúc này nhìn thấy Võ sư hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, Vương Vũ không nhịn được hỏi: "Các ngươi làm như vậy không sợ bị người ta tố cáo sao?"
Người của Toàn Chân Giáo có khốn kiếp hơn chăng nữa, cũng đều dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền, chưa có ai từng làm ra loại chuyện mất hết lương tâm như thế này.
"Ha ha, cánh chim đầu đàn sao? Ngươi tố cáo một chút ta xem nào!" Người Chiến sĩ dẫn đầu công hội Cuồng Lang này quay người lại, không kiêng kỵ chút nào cười nói, cũng vô cùng khinh thường nhìn thoáng qua mọi người xung quanh một chút.
Chỗ này vốn dĩ là vùng đất bến cảng, người đi qua đi lại rất đông đúc, nhưng mà mọi người hình như cũng biết đến công hội Cuồng Lang có nhân phẩm như thế nào, nhìn thấy bọn chúng bắt nạt người khác thậm chí ngay cả ý định hóng hớt cũng không có, đều rối rít tránh đường.
"Được rồi, một vàng thì một vàng, ta không thể trêu vào loại người như các ngươi không được sao?" Võ sư kia thấy người chơi của công hội Cuồng Lang muốn làm khó Vương Vũ, vội vàng lấy ra một vàng đưa cho họ.
"Ha ha!" Chiến sĩ dẫn đầu cười ha ha, nhận lấy vàng nói với Võ sư: "Ngươi có thể cút được rồi đó!"
Võ sư bước nhanh đến bên cạnh Vương Vũ, lôi kéo Vương Vũ nói: "Người anh em mau đi thôi, đừng để ý đến bọn chúng!"
"Ừ!"
Vương Vũ cũng không muốn chọc phải phiền phức linh tinh, thấy Võ sư không sao thì lên tiếng đáp rồi xoay người định rời đi.
Ai ngờ Chiến sĩ kia lại chỉ vào Vương Vũ nói: "Từ từ đã, vừa nãy không phải ngươi cũng đứng nhìn ra xa đó à? Mau mau trả tiền đi!"
Vương Vũ nghe thấy thế dừng bước lại, quay đầu nói: "Đúng vậy, phong cảnh không tệ! Nhưng cũng bị ô nhiễm rồi, không đạt đến mong ước ban đầu của ta, cho nên ta không muốn tiêu tiền uổng phí."
"Thật sao?" Chiến sĩ dẫn đầu sững sờ, vội vàng nhìn thoáng qua xung quanh nói: "Mẹ nó ai dám gây hỗn loạn ở khu phong cảnh của Cuồng Lang chúng ta?" Ngại nhiều tiền quá à?"
Là một tên rất ngay thẳng đấy, Vương Vũ trợn mắt há mồm.
Một đàn em bên cạnh Chiến sĩ kéo vạt áo hắn ta nói: "Lão đại, hắn đang mắng chúng ta là đồ bỏ đi đó!"
"Ngươi dám mắng ta?" Chiến sĩ cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, trừng mắt giận dữ nói.
"..."
Vương Vũ gãi đầu một cái, không thèm để ý đến tiếng gào rống giận dữ của Chiến sĩ này, quay đầu bước đi.
"Đéo đỡ được! Có phải ngươi coi thường ta không hả?"
Chiến sĩ bị Vương Vũ không thèm đếm xỉa như vậy, lửa giận xoẹt một cái bùng lên, dâng lên tận đỉnh đầu, đại kiếm trong tay thu về phía sau, cúi đầu định Va Chạm đánh tới Vương Vũ.
"Người anh em cẩn thận!" Võ sư này thấy như thế, kinh ngạc giật nảy người, cuống quýt nhắc nhở Vương Vũ.
Vương Vũ cũng không quay đầu lại, thân thể hơi nghiêng sang một bên, sượt qua Va Chạm của Chiến sĩ, sau đó tay phải vươn sang bên cạnh, chuyển hướng về phía Chiến sĩ kia vừa đập vào, cuối cùng đẩy thật mạnh lên mông hắn ta, Chiến sĩ kia không tự chủ được đụng sang bên cạnh.
Ở đây chính là trên ngọn núi, bên cạnh Vương Vũ cũng là vách núi hun hút... Ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét thảm ôi chao, Chiến sĩ đã trượt chân ngã xuống.
"Ngươi!"
Thấy Vương Vũ nâng tay đã đẩy Chiến sĩ kia ngã xuống, tất cả mọi người xung quanh đều choáng váng ngay tại chỗ.
"Tại sao ngươi lại ra tay với hắn ta chứ?" Võ sư vừa nãy hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt: "Ngươi có biết hắn ta là ai không hả?"
"Không biết..." Vương Vũ nói.
"Người anh em, ngươi thế nhưng gây ra tai họa rồi, đây chính là người của công hội Cuồng Lang đó."
Nói thật, vừa nãy bản lĩnh của Chiến sĩ kia rất bình thường, phần lớn mọi người đều có thể thoải mái xử lý loại người như vậy, nhưng mà hoàn cảnh của người chơi này có chút không giống bình thường, nếu không Võ sư này cũng sẽ không vì nghe thấy hắn ta nhắc đến tên công hội đã lập tức trả tiền.
"Ta biết mà, vừa nãy nghe thấy hắn ta nói rồi." Vương Vũ trả lời vẫn lạnh nhạt như trước.
"Ngươi đến thành Hy Vọng lần đầu tiên hả?" Thấy dáng vẻ bình tĩnh của Vương Vũ không giống như đang giả vờ, Võ sư này nhíu mày hỏi.
Vương Vũ gật đầu: "Ừ!"
"Ai" Võ sư thở dài một hơi nói: "Thừa dịp bọn họ còn chưa tìm đến tận cửa, ngươi mau trở về đi thôi, nếu không đến lúc ngươi muốn đi cũng không đi được nữa đâu!"
"Quay về đâu cơ?" Vương Vũ lơ ngơ.
Võ sư nói: "Từ đâu đến thì quay về nói đó!"
"Nói linh tinh!" Vương Vũ phất tay áo nói: "Nhiệm vụ của ta còn chưa làm xong, tại sao phải đi chứ?"
Nói xong, Vương Vũ tự mình đi về phía ngọn núi.
"Ngươi... Ôi chao! Ta mặc kệ ngươi đó!" Võ sư thấy Vương Vũ cố chấp như vậy, rất sợ rước họa vào thân, đánh phải kéo dài khoảng cách với Vương Vũ.
Mắt thấy Vương Vũ sắp đi, mấy người chơi còn lại của công hội Cuồng Lang cũng không dám ngăn cản, đứng từ xa chỉ Vương Vũ kêu gào: "Gây chuyện rồi định bỏ đi hả? Có dám để tên lại hay không?"