Trang 476# 2
Chương 953: Khách bộ hành
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hả?" Vương Vũ nghe thấy thế quay đầu lại nói: "Để làm gì? Vẫn còn muốn báo thù nữa cơ à? Có tin ta ném luôn cả mấy người các ngươi xuống hay không?"
Vương Vũ sở dĩ không nói tên, cũng không phải vì sợ bị trả thù, mà chính là sợ phiền phức, thử nghĩ một lát xem, bên này còn đang phải làm nhiệm vụ, đằng sau còn có quân đuổi theo sát sau mông, cái này phiền phức đến mức độ nào chứ.
"..."
Mấy tên kia vừa nghe thấy Vương Vũ nói như thế, sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau mấy bước, thực lực của họ có lẽ còn chưa bằng được Chiến sĩ vừa bị Vương Vũ ném xuống núi kia, Vương Vũ có thể ném Chiến sĩ kia xuống núi, lời nói này đương nhiên cũng không phải nói suông.
Thấy bốn người kia không còn dám nói hươu nói vượn nữa, Vương Vũ tự mình đi về phía chân núi, lúc này Võ sư kia lại đi theo sau.
"Ngươi đó ngươi đó, may mà vừa nãy ngươi không nói ra ngươi là ai, nếu không thì ngươi chết chắc rồi." Võ sư may mắn nói.
"Ồ? Bọn họ lợi hại lắm sao?" Vương Vũ hỏi tượng trưng một câu.
"Đương nhiên!" Võ sư nói: "Ngươi có biết Tung Hoành Thiên Hạ không?"
Vương Vũ nghe thấy thế đột nhiên kinh ngạc, đây không phải đang nói nhảm sao, Tung Hoành Thiên Hạ đây không phải là công hội của Yêu Nghiệt Hoành Hành sao, chẳng lẽ công hội Cuồng Lang này cũng là một trong số những công hội của Tung Hoành Thiên Hạ?
Ban đầu Vương Vũ cũng không suy nghĩ đến mức đó, nhưng mà vừa nghĩ đến đây, càng nghĩ càng thấy tác phong của công hội Cuồng Lang này thật sự rất giống với Tung Hoành Thiên Hạ... Nhớ ngày đó người của Tung Hoành Thiên Hạ đòi tiền ở khu khai thác mỏ sao mà giống hệt như đám người kia đòi tiền ở khu du lịch vậy chứ.
Nếu quả thật như vậy, thì lúng túng rồi đây.
"Công hội Cuồng Lang này có quan hệ gì đó với Tung Hoành Thiên Hạ sao?" Vương Vũ nhíu mày, hỏi dò.
Võ sư giận dữ nói: "Người nhà quê như ngươi chắc là không biết, công hội Cuồng Lang thật ra chính là một trong những công hội của Tung Hoành Thiên Hạ."
"Thế thì sao?"
Vương Vũ nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu, tuy Tung Hoành Thiên Hạ không phải là công hội của hắn, nhưng mà Yêu Nghiệt Hoành Hành thật sự là em trai ruột của hắn đó, ngay cả một chi nhánh bên dưới hắn ta cũng làm việc kiêu ngạo như vậy, xem ra ông chủ này cũng thật sự kỳ cục quá rồi.
Giọng điệu khinh thường của Vương Vũ khiến Võ sư kia vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Thế thì sao á? Nhìn người anh em này bản lĩnh không tệ, không phải là ngay cả Tung Hoành Thiên Hạ cũng không biết chứ hả, đây chính là công hội đứng đầu hàng thật giá thật đáy, ba trăm thành chính đều có người của bọn họ, ngươi chọc đến Tunh Hoành Thiên Hạ, không cần biết khả năng của ngươi mạnh mẽ đến đâu, ngươi cũng đừng hòng lăn lộn trong game nữa."
Võ sư này nói ngược lại cũng không sai, đắc tội công hội khác, có lẽ có thể đổi sang thành chính khác chơi game tiếp, dù sao khả năng khống chế của một công hội cũng chỉ giới hạn trong phạm vi một thành chính.
Nhưng Tung Hoành Thiên Hạ lại khác, ba trăm thành chính, khắp nơi đều là hội buôn của bọn họ, đắc tội với Tung Hoành Thiên Hạ, cơ bản chính là phải vứt bỏ game thôi.
"Được rồi!" Vương Vũ cũng không ngờ đến, bây giờ Yêu Nghiệt Hoành Hành chơi đến quá mức như vậy, đành phải bất đắc dĩ nói: "Hôm khác có thời gian ta đi giáo dục ông chủ của bọn họ một chút, để hắn ta quản lý thuộc hạ của mình cho tốt mới được."
"Phụt, ngươi đang đùa ta đấy à?" Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, Võ sư kia phụt một tiếng bật cười.
"Chỉ dựa vào ngươi, mà còn đòi giáo dục ông chủ của Tung Hoành Thiên Hạ?" Ánh mắt Võ sư nhìn Vương Vũ lúc này giống như đang nhìn thấy một người bị bệnh thần kinh.
Yêu Nghiệt Hoành Hành là lão đại của Tung Hoành Thiên Hạ, thân phận đương nhiên không tầm thường, Vương Vũ nói ra lời này nhẹ nhàng như vậy, thật giống như tiện tay bắt lấy một người ở ven đường, nói rút thời gian ra bàn chuyện buôn bán súng ống với Donald Trump vậy, giọng điệu này không có cách nào khiến người ta tin tưởng được, Võ sư này có vẻ mặt như vậy ngược lại cũng là phản ứng bình thường thôi.
"Hả? Thế thì sao?" Đối với nghi ngờ của Võ sư, Vương Vũ có chút không đồng ý, giáo dục Yêu Nghiệt Hoành Hành là niềm vui từ nhỏ đến lớn của Vương Vũ.
Võ sư cười nhạo nói: "Ngươi có biết không hả, lão đại của bọn chúng, Yêu Nghiệt Hoành Hành lợi hại đến mức nào chứ, nghe nói ông chủ của mười bang hội lớn nhất Hoa Hạ nhìn thấy hắn ta đều phải khách sáo đấy, ngươi còn đòi đi giáo dục hắn ta?"
"Thằng ranh này bây giờ lợi hại thế cơ à?" Vương Vũ sờ sờ mũi thầm giật mình.
Võ sư này nhìn vẻ mặt Vương Vũ như vậy, còn tưởng rằng Vương Vũ sợ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Được rồi, coi như ngươi vừa mới ra mặt bênh vực ta, lời nên nói ta cũng đã nói rồi, ngươi đừng nên không biết tự lượng sức mình như vậy, ta cũng hết cách rồi, ngươi là một người ngoài chưa quen thuộc cuộc sống ở đây tốt nhất là đừng nên gây chuyện, có chuyện gì không hiểu có hỏi ta là được. Nick của ta là Mọt Sách Nhỏ Bé, ngươi tên là gì?"
"Thiết Ngưu!" Vương Vũ thuận miệng trả lời.
Mọt Sách Nhỏ Bé gãi đẫu một cái lẩm bẩm: "Nickname này nghe quen tai thế nhỉ... Đến đây, kết bạn nà... Hả? Ngươi còn từ chối kết bạn nữa, thật sự coi mình là cao thủ nữa hả?"
"Thói quen thôi." Vương Vũ cười cười, tiện tay kết bạn với Mọt Sách Nhỏ Bé.
"Nghề nghiệp của ngươi cũng là Võ sư?" Sau khi Mọt Sách Nhỏ Bé kết bạn với Vương Vũ nhìn sang biểu tượng nghề nghiệp của Vương Vũ có chút tò mò, hắn ta còn chưa từng nhìn thấy dấu hiệu nghề nghiệp cá âm dương này, nhưng nhìn cách ăn mặc của Vương Vũ, cũng có chín phần giống như Võ sư.
"Ừ! Võ sư, cũng coi như là một nghề nghiệp ẩn thôi." Vương Vũ gật đầu nói.
Mọt Sách Nhỏ Bé nghe thấy thế chợt hiểu ra: "Ha ha, hóa ra nghề nghiệp ẩn à, ta là một khách bộ hành, đối với game cũng không tính là hiểu rõ ràng lắm... Có điều phong tình của mảnh đất và con người ở thành Hy Vọng, ta tuyệt đối không chỗ nào không biết."
"Hóa ra ngươi là một khách bộ hành.” Vương Vũ cũng biết đến, trong game có rất nhiều ngươi chơi, sở thích cũng khác biệt, có Liên Minh Huyết Sắc thích khống chế thiên hạ, có phần lớn người chơi thích đánh đánh giết giết, có Yêu Nghiệt Hoành Hành thích làm nghề nghiệp phụ làm ăn buôn bán, còn có một kiểu người thích du sơn ngoạn thủy, trải nghiệm địa lý và con người trong game, sau đó kết hợp với hoàn cảnh của game biên soạn ra câu chuyện từng cảnh tượng của game, người như vậy được gọi là khách bộ hành.
Nghề nghiệp của những người này phần lớn là Cung thủ, Đạo tặc, Võ sư, dù sao người như bọn họ không cần phải đánh đấm nhiều, nhưng mà nhất định phải có thể chạy được nhảy được.
Mặc dù đa số người chơi khách bộ hành đều là thực lực rất cặn bã, nhưng mà tuyệt đối không nên coi thường họ, vì mỗi câu chuyện xưa của từng cảnh tượng trong game ngay từ đầu thật ra cũng chỉ là một chút dàn bài sơ lược rời rạc, có những khách bộ hành kỳ lạ này động não biên soạn lại, tất cả câu chuyện xưa của cảnh tượng, từng chuyện từng chuyện đều sẽ được liên kết chặt chẽ với nhau tạo thành một câu chuyện anh hùng ca trọn vẹn hoàn chỉnh.
Những câu chuyện xưa đó sau khi được biên soạn xong, sẽ gửi bản thảo lên tầng chiến thuật của diễn đàn, đám nhà thiết kế game rất có thể khi cập nhật game sẽ thêm vào mấy chi tiết trong câu chuyện xưa của bọn họ, ở phương diện khác mà nói, nhóm khách bộ hành cũng có thể được coi là người xây dựng thế giới game.
Đương nhiên, câu chuyện xưa có thể được nhà thiết kế game vừa ý, đều được tuyển chọn kỹ càng tỉ mỉ, mười nghìn người không được một, nhưng mà có một chuyện, muốn viết ra câu chuyện xưa thật hay, nhất định phải đi sâu hiểu rõ từng câu chuyện từng cảnh tượng trong game.
Cho nên thông thạo phong tục tập quán của mảnh đất và con người ở thành thị, cũng là khóa học bắt buộc của khách bộ hành, mà Mọt Sách Nhỏ Bé này nói mình thông thạo phong tục tập quán con người và mảnh đất nơi đây, cũng không đơn giản chỉ là chém gió.
"Ừ, ngươi đến đây để làm nhiệm vụ sao?" Mọt Sách Nhỏ Bé hỏi.
"Đúng vậy, ta đang muốn tìm Tượng Thần Chi Hồn bị mất, ngươi có biết nơi nào của Thành Hy Vọng có manh mối không?" Nói xong, Vương Vũ chia sẻ nhiệm vụ của mình sang.
"Tượng Thần Chi Hồn?" Mọt Sách Nhỏ Bé nhìn thoáng qua nhiệm vụ của Vương Vũ nói: "Chưa từng nghe nói chỗ nào có thứ này."
"Hả? Vậy thì thật đáng tiếc, xem ra ta phải tự mình đi tìm thôi." Trong lời nói Vương Vũ có chút thất vọng.
"Có điều..."
Mọt Sách Nhỏ Bé suy nghĩ một lát lại nói: "Nếu Tượng Thần Chi Hồn có thể thăng cấp cảnh giới, ngược lại ta từng nghe nói ở thành Hy Vọng có chuyện như vậy."