Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 952 - Chương 954: Đừng Đến Làm Phiền Ta

Trang 477# 1

 

 

 

Chương 954: Đừng đến làm phiền ta
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Chẳng lẽ vì Tượng Thần Chi Hồn sao?" Vương Vũ kinh ngạc hỏi.

"Cụ thể có phải hay không thì ta cũng không rõ ràng lắm." Mọt Sách Nhỏ Bé nói: "Nhưng mà ở thư viện thành phố có ghi lại câu chuyện xưa của cảnh tượng, NPC kia chỉ là một Kỵ sĩ thủ vệ bình thường, không biết vì sao, lại trở thành thủ lĩnh của đoàn Kỵ sĩ thánh đường của giáo đường Thự Quang, ta đoán hẳn là đã thăng cấp cảnh giới thôi."

"Mẹ kiếp, ngươi đoán á?"

Vương Vũ bị lý do của Mọt Sách Nhỏ Bé làm cho nghẹn họng nhìn trân trối, chuyện nghiêm túc như làm nhiệm vụ, hắn ta thế mà lại dựa vào việc đoán.

Mọt Sách Nhỏ Bé cười đắc ý nói: "Hì hì, ngươi đây là không hiểu được, làm nghề này của chúng ta phải dựa vào sức tưởng tượng."

"... Ta vẫn nên tự mình đi tìm manh mối thôi." Vương Vũ cũng hết chỗ nói nổi với người này.

Mẹ nó, lời có thể nói linh tinh, BOSS có thể giết lung tung, nhưng loại chuyện như làm nhiệm vụ này cần phải có phân tích hợp lý, nghiêm túc kiểm tra mới có thể ra tay được.

Nếu Mọt Sách Nhỏ Bé căn cứ vào việc thủ lĩnh đủa đoàn Kỵ sĩ thăng cấp cảnh giới cho nên mới nghi ngờ hắn ta, Vương Vũ cũng đồng ý, nhưng mà hắn ta lại dựa vào việc người ta thăng chức để nghi ngờ, cái này hoàn toàn là nói hươi nói vượn rồi.

Chuyện không có bằng chứng gì lại gì trêu chọc BOSS chơi cho vui này, cũng không phải cuộc sống của người bình thường đâu.

"Ngươi không tin ta? Nhưng mà ta là một trong mười người soạn bản thảo đứng đầu nhóm chiến thuật đó!" Mọt Sách Nhỏ Bé vô cùng hài lòng với sự khinh thường của Vương Vũ.

Vương Vũ nói: "Ta tin... Đúng rồi, thư viện đi hướng nào?"

Mọt Sách Nhỏ Bé: "..."

Hy Vọng Phong mặc dù có danh hiệu là Cột Trụ Hy Vọng, nhưng thật ra cũng không được coi là cao lắm, dù sao có thể nằm giữa thành chính làm kiến trúc mang tính biểu tượng của thành, lớn quá cũng không được phù hợp thực tế cho lắm.

Hai người Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé vừa tán gẫu vừa nhanh chóng lên đường, rất nhanh xuống đến chân núi.

Mà lúc này dưới chân núi đã bị một đám người bao vây chặt chẽ như nêm cối, người chơi đi qua đi lại đều phải kiểm tra từng người một.

"Đây cũng là phong tục tập quán của con người và mảnh đất thành Hy Vọng?" Nhìn thấy người chơi đi qua đi lại bị kiểm tra đến mức chết lặng luôn rồi, Vương Vũ tò mò hỏi.

"Trước đây chỗ này không có ai mà..."

Mọt Sách Nhỏ Bé buồn bực nhìn lướt qua đám người, lôi kéo vạt áo của Vương Vũ nói: "Bọn họ đây là đang bắt ngươi!"

Vừa nói, hắn ta vừa chỉ chỉ huy hiệu trên ngực những người chơi đang chặn đường.

Vương Vũ nhìn theo hướng ngón tay Mọt Sách Nhỏ Bé đang chỉ, đã thấy những người chơi kia trên ngực có dấu hiệu con chó sói, hơn nữa tên vừa bị Vương Vũ đẩy xuống núi kia, cũng đứng trong đám người, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Mẹ kiếp, vì một vàng mà thôi, có đáng phải làm đến mức ấy không?" Vương Vũ thấy thế thật sự bất đắc dĩ, xét đến cùng cũng chỉ vì một vàng thôi mà, không thể ngờ được oán hận của tên này lại nặng đến như vậy, thế nhưng gọi người đến chặn đường, cũng không chê phiền phức hay sao hả?

Mọt Sách Nhỏ Bé bĩu môi nói: "Cái gì mà một vàng chứ hả, ngươi đây là đang đánh lên mặt bọn chúng, công hội Cuồng Lang đã thu phí ở đây từ rất lâu rồi, ngươi không những không trả tiền, còn ném người ta xuống núi, người ta có thể tha cho ngươi được chắc? Chúng ta cũng đừng xuống núi nữa, ta khuyên ngươi vẫn nên quay về đi thôi."

"Vậy cũng không được, nhiệm vụ của ta còn chưa làm xong mà." Vương Vũ lắc đầu.

"Nhưng bây giờ đường cũng bị chặn lại, ngươi định làm thế nào?"

Vương Vũ thản nhiên nói: "Xử lý hết bọn họ là xong rồi."

Giọng điệu kia rõ ràng không có gì khác với sát khí cả.

"..."

Mọt Sách Nhỏ Bé nghe thấy thế nhìn những người chơi đang chặn đường một chút, lại nhìn Vương Vũ lần nữa, nuốt một ngụm nước bọt, lại kéo dài khoảng cách với Vương Vũ lần nữa, cũng nói chuyện riêng với Vương Vũ: "Ngươi tuyệt đối không được nói là có quen biết với ta đấy nhé... Ta còn muốn lăn lộn giang hồ."

Mẹ nó, đối diện với đám người chơi gần hai mươi người có sắp xếp bố trí nghề nghiệp đầy đủ, ngươi vẻn vẹn chỉ là một Võ sư, cũng dám nói xử lý hết đối phương, còn không phải mất trí sao.

Ngay lúc Mọt Sách Nhỏ Bé còn đang kinh ngạc, Vương Vũ đã nghênh ngang đi thẳng về phía họ.

Đợi đến khi Mọt Sách Nhỏ Bé kịp tỉnh táo lại, Vương Vũ đã chạy đến trước mặt người chơi công hội Cuồng Lang rồi.

"Oh fuck, tên này điên mẹ nó rồi!"

Thấy Vương Vũ không biết sống chết liều mạng như vậy, Mọt Sách Nhỏ Bé mắng thầm một câu, nhanh chóng trốn sang bên cạnh, bí mật quan sát từ phía sau.

"Chính là hắn đấy, lão đại Hồ Lang, chính là hắn!"

Lúc này, tên vừa bị Vương Vũ đẩy xuống núi kia cũng nhìn thấy Vương Vũ, chỉ vào Vương Vũ kêu to lên.

Cùng lúc đó, tất cả người chơi của công hội Cuồng Lang đang chặn đường đều nhanh chóng xông đến, bao vây xung quanh Vương Vũ, rất sợ Vương Vũ sẽ chạy mất.

"Là ngươi vừa đánh người anh em của công hội Cuồng Lang chúng ta lúc ở trên núi đúng không?" Tên dẫn đầu dáng người còn to cao hơn Vương Vũ một vòng vênh vênh cằm, giọng nói khó chịu.

Tên cao to này trang bị cũng có chút không tầm thường, ngoại trừ khôi giáp vũ khí Bạch Ngân phù hợp với người chơi cao cấp ra, những trang bị khác trên người thế mà phần lớn đều là trang bị Hoàng Kim.

Đây chính là phân chia tiêu chuẩn của cao thủ, người có thể có được một thân trang bị này thực lực nhất định cũng không quá yếu.

Vương Vũ liếc nhìn tên cao to một cái, thản nhiên nói: "Là ta."

"Được, ra tay!" Xem ra tên cao to này hỏi ra một câu chỉ để làm màu mà thôi, ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, đại kiếm trong tay đã vung lên, quay đầu chém về phía cổ Vương Vũ.

Những người khác cũng ra tay theo, phát động tấn công với Vương Vũ.

[Hệ thống nhắc nhở: Đoàn đội của người chơi Hồ Ngôn Lang Ngữ phát động tấn công với bạn, bạn có một trăm tám mươi giây phòng vệ chính đáng, trong lúc phòng vệ chính đáng đánh chết kẻ địch thì không tính giá trị PK.]

Nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, Vương Vũ cười khẽ, nghiêng người tránh thoát tấn công của Hồ Ngôn Lang Ngữ, đồng thời bước lên một bước, đến bên cạnh Hồ Ngôn Lang Ngữ, đúng lúc đó hai tay Vương Vũ đột nhiên vươn về phía trước, kéo đai lưng và bả vai của Hồ Ngôn Lang Ngữ một nhát.

Ngay sau đó, hai chân Vương Vũ hơi xoay, tự tay nhấc Hồ Ngôn Lang Ngữ lên xoay một vòng, tấn công của đám người chơi công hội Cuồng Lang đều dồn dập giáng xuống người Hồ Ngôn Lang Ngữ.

Cũng không biết Hồ Ngôn Lang Ngữ chịu đánh giỏi hay là người chơi công hội Cuồng Lang quá bỏ đi, một đợt tấn công này trôi qua, Hồ Ngôn Lang Ngữ vẫn không chết, Vương Vũ tiện tay ném Hồ Ngôn Lang Ngữ về phía trước, ném ra một lỗ hổng, sau đó vươn người nhảy lên, đi theo Hồ Ngôn Lang Ngữ nhảy ra khỏi vòng vây.

Hồ Ngôn Lang Ngữ bị ném xuống đất không kịp Thụ Thân, Vương Vũ từ trên trời giáng xuống, một chân giẫm Hồ Ngôn Lang Ngữ thành vệt sáng trắng.

"Đệt!"

Thuộc tính của Hồ Ngôn Lang Ngữ như thế nào, tin tưởng đám thuộc hạ đàn em của hắn ta cũng không xa lạ chút nào, là cao thủ kinh doanh của công hội Cuồng Lang, đây chính là sự tồn tại mà người chơi bình thường vẫn luôn ngưỡng mộ.

Nhưng mà loại cao thủ cấp bậc này, thậm chí ngay cả hai hiệp còn chưa chống đỡ nổi, đã bị người ta đánh chết rồi, khái niệm này có nghĩa là gì chứ.

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn Vương Vũ, không biết nên hay không nên đứng ra báo thù cho Hồ Ngôn Lang Ngữ, tình huống này vô cùng xấu hổ.

"Ôi chao, sao tên này lại giết người?"

Nhìn thấy Vương Vũ lại giết một người nữa, hơn nữa cấp bậc người bị giết nhìn qua cũng không thấp, Mọt Sách Nhỏ Bé không nhịn được nâng trán thở dài.

Các công hội lớn về cơ bản đều rất bao che khuyết điểm, giết một người chơi bình thường, cùng lắm họ cũng chỉ giết Vương Vũ mấy lần cho hả giận mà thôi, nhưng nếu giết người chơi tinh anh, có lẽ Vương Vũ sẽ gặp phiền phức lớn ở Thành Hy Vọng đấy.

Nghĩ đến đây, Mọt Sách Nhỏ Bé không nhịn được nhìn Vương Vũ đầy vẻ thương hại.

Sau khi giết Hồ Ngôn Lang Ngữ xong, Vương Vũ cũng không đánh lại những người khác nữa, mà chỉ đứng đó lý lẽ đàng hoàng nói: "Ta không muốn gây chuyện, mấy người các ngươi vẫn chưa xong đúng không? Đừng đi theo ta nữa mà!"

Lời này của Vương Vũ cũng là xuất phát tự tận đáy lòng, dù sao công hội bỏ đi gì đó này cũng vẫn đi theo Tung Hoành Thiên Hạ lăn lộn.

Phải biết rằng Vương Vũ cũng là người thích sĩ diện, lúc trước khi vợ hắn bị bắt, hắn cũng chưa từng chủ động đi tìm Yêu Nghiệt Hoành Hành xin giúp đỡ, lần này lại vì chút chuyện nhỏ này, Vương Vũ thật sự không muốn tìm Yêu Nghiệt Hoành Hành giải quyết.

Không muốn tìm Yêu Nghiệt Hoành Hành thì lại phải tự mình ra tay, dựa vào việc ra tay không biết nặng nhẹ này của Vương Vũ, nếu thật sự không kiên nhẫn lên giết sạch Cuồng Lang, đến lúc đó sẽ khiến Yêu Nghiệt Hoành Hành lúng túng đến mức nào chứ...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment