Trang 481# 1
Chương 962: Thống lĩnh Kỵ sĩ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không thể phủ nhận rằng mặc dù tên Mọt Sách Nhỏ Bé này có chút không đáng tin cậy, hơn nữa động cơ ban đầu cũng có chút hèn mọn nhưng lời nói của hắn ta vẫn có đạo lý nhất định.
Dù như thế nào cũng vẫn phải tìm vậy bắt đầu tìm từ giáo đường đi.
Vương Vũ cũng là người biết lắng nghe ý kiến của người khác. Hắn thấy lời nói của Mọt Sách Nhỏ Bé cũng có mấy phần đạo lý, thế là gật nhẹ đầu theo sau lưng Mọt Sách Nhỏ Bé đi vào trong giáo đường.
Nhìn thấy hai người Vương Vũ đi vào trong giáo đường, đám Thích khách của công hội Cuồng Lang phụ trách theo dõi hai người bọn họ có chút không chắc chắn cho lắm. Thế là tiểu đội trưởng - Thích khách Đào Hoa Lang vội vàng báo cáo tình huống với Tam Văn Mặc Ngư: "Hai người bọn họ đi vào trong giáo đường."
"Đi vào trong giáo đường hả?" Tam Văn Mặc Ngư nghe vậy cũng sững sờ, lập tức hỏi: "Họ đi vào trong giáo đường làm gì?"
"Nghe tài khoản nhỏ kia nói, dường như là đi vào xem một chút danh lam thắng cảnh và di tích cổ, thuận tiện nhìn ngài Thống lĩnh đoàn Kỵ sĩ."
"Má nó! Hai cái thằng cháu trai này!" Nghe Đào Hoa Lang nói như vậy, tất cả mọi người trong công hội Cuồng Lang đều lập tức khó chịu.
Trời đất, đang bị vài trăm người chặn ở lối vào giáo đường, những người bị chặn còn mẹ nó giống như đi du lịch nhàn rỗi ngắm phong cảnh nhìn người đẹp. Chuyện này mẹ nó rõ ràng là sỉ nhục trắng trợn với đám người đang ở bên ngoài như bọn họ!
"Theo phía sau, xem bọn họ muốn làm cái quỷ gì!!!" Tam Văn Mặc Ngư gầm lên giận dữ ra lệnh.
"Theo phía sau? Lão đại ngươi đừng đùa chúng ta, bên trong cũng không phải khu vực an toàn gì…" Đào Hoa Lang nghe Tam Văn Mặc Ngư yêu cầu mình theo sau, lập tức luống cuống tay chân.
Bởi vì giáo đường Rạng Đông chiếm diện tích quá lớn, cho nên chỉ có duy nhất điểm hồi sinh ở sảnh trước đại lễ đường là khu vực an toàn tuyệt đối còn những địa phương khác thì không phải vậy. Đào Hoa Lang đã bị Vương Vũ giết ba lần liên tục, hắn ta biết rõ sự hung ác của Vương Vũ nên nào dám theo đuôi.
"Chúng ta đi vào làm thịt bọn hắn như thế nào?" Cách Lang Quan Hỏa không biết sự lợi của Vương Vũ, hắn ta lại bắt đầu so đo mù quáng.
Cách Lang Quan Hỏa còn chưa có nói xong, Ngũ Lang Lục Sắc ở một bên đã ngắt lời nói: "Trong giáo đường mà ngươi cũng dám ra tay hả? Ngươi có phải chưa từng chết qua hay không?"
Giáo đường chính là địa bàn của giáo hội Quang Minh, mà giáo hội Quang Minh chính là tín ngưỡng chủ yếu của trận doanh Quang Minh, uy quyền của nơi đó còn cao hơn cả thành chủ. Bất kỳ người nào dám có hành vi PK trong giáo đường đều sẽ bị phán định là khiêu khích tôn nghiêm của giáo hội Quang Minh, bị giết chết ngay tại chỗ chỉ là việc nhỏ, người chơi có giá trị vinh dự trận doanh thấp có khả năng sẽ bị giáo hội Quang Minh truy nã.
Mặc dù trong trò chơi chia làm ba phe cánh phân biệt là ba khu vực Quang Minh, Hắc Ám và Trung Lập, nhưng nhìn từ bối cảnh của trận doanh Quang Minh thì trên ý nghĩa nó cùng một phe với trận doanh Trung Lập. Phần lớn các thành chính của trận doanh Trung Lập đều có giáo đường, nếu bị giáo hội Quang Minh truy nã thì cơ bản chẳng khác nào không có chốn dung thân ở hơn phân nửa trò chơi này. Chỉ là chơi một trò chơi mà thôi, không cần chơi đùa đến mức nghiêm trọng như vậy.
"Đúng vậy!" Tam Văn Mặc Ngư gật đầu nói: "Chúng ta không dám ra tay, hai người kia khẳng định cũng không dám động thủ, A Hoa ngươi cứ việc đi đi, chúng ta ở phía sau bảo hộ ngươi, tuyệt đối an toàn."
"Tuyệt đối an toàn? Lão đại, không phải ta không tin tưởng các ngươi, nhưng ta vẫn cảm thấy ở trong khu vực an toàn là an toàn nhất. . ." Đào Hoa Lang bĩu môi thầm nghĩ: Má nó, một người suýt chút nữa hủy đi công hội Cuồng Lang như ngươi còn ở phía sau nói có thể bảo hộ ta chu toàn, thực sự coi ta là kẻ ngốc sao?
"Được rồi được rồi, nếu ngươi có chuyện gì bất trắc, ta sẽ cho ngươi tiền trợ cấp!" Tam Văn Mặc Ngư nhịn không được nói.
Vừa nghe đến tiền trợ cấp, đám người Đào Hoa Lang lúc này mới có chút tinh thần, rối rít nói: "Đi đi đi, chết thì chết sợ cái lông, không đau không ngứa gì."
Nói xong, mấy người lập tức ẩn thân lặng lẽ đi theo sau lưng hai người Vương Vũ.
Vương Vũ đi ở phía trước tựa hồ cũng đã nhận ra có người theo đuôi mình, hắn khẽ chau mày, dừng bước lại nhìn thoáng về phía sau.
"Sao thế?" Mọt Sách Nhỏ Bé nhìn thấy Vương Vũ đột nhiên ngừng lại, tò mò hỏi.
"Không có gì. . ." Nhìn đám người chơi đếm không hết nổi phía sau, Vương Vũ cười cười nói.
Trong trò chơi cũng không thiếu người yêu thích du sơn ngoạn thủy. Là một trong những kiến trúc có tính thưởng thức nhất trong trò chơi, giáo đường Rạng Đông hoàn toàn xứng với danh xưng của nó, người tới đây ngắm phong cảnh hiển nhiên cũng không ít.
Hơn nữa, cửa giáo đường bây giờ đã bị người ngăn chặn, người chơi chỉ có thể tiến vào không thể ra, người chơi bên trong điểm hồi sinh rất đông, bị người ta nhìn vài lần cũng là chuyện rất bình thường.
Chắc là mình có chút thần hồn nát thần tính.
Vương Vũ nghĩ tới đây, lập tức lắc đầu tự giễu mình rồi không để ý đến nữa, tiếp tục đi theo Mọt Sách Nhỏ Bé vào trong.
"Má nó, hù chết ông đây rồi! Ta còn tưởng rằng bị hắn phát hiện!"
Nhìn thấy Vương Vũ xoay người quay sang chỗ khác, đám người Đào Hoa Lang lúc này mới như trút được gánh nặng lau mồ hôi trên trán. Ở trong khu vực an toàn mà bị người ta dọa sợ như vậy, đám người này hẳn là đám duy nhất.
Mọt Sách Nhỏ Bé tuy nghề nghiệp là Võ sư nhưng lại hết sức quen thuộc với giáo đường, hai người đi mấy khúc quẹo đã xuyên qua sảnh trước, đi vào bên trong giáo đường.
"Nơi này là lễ đường Thập Tự Quân, đoàn Kỵ sĩ Thánh đường cũng ở ngay chỗ này, đợi chút nữa ngài Thống lĩnh sẽ tuần tra đến đây." Mọt Sách Nhỏ Bé chỉ vào Kỵ sĩ Thánh đường đứng sừng sững bên cạnh, giới thiệu địa điểm với Vương Vũ, cũng đồng thời cực kỳ hèn mọn nói: "Ngài Thống lĩnh là một người rất xinh đẹp của đại giáo đường Rạng Đông đấy.”
"Ồ. . ." Lúc này, Vương Vũ cũng không có quan tâm đến người được gọi là thống lĩnh xinh đẹp trong miệng Mọt Sách Nhỏ Bé mà hắn chỉ nhìn bốn phía, muốn đi lên chào hỏi cùng những pho tượng Kỵ sĩ kia.
Mọt Sách Nhỏ Bé vội vàng kéo Vương Vũ lại nói: "Ngưu huynh chớ làm loạn, đám người này không dễ chọc, chúng ta qua bên kia đi."
Nói rồi, Mọt Sách Nhỏ Bé lôi kéo Vương Vũ đi tới một góc gần cửa.
Lúc này, trong nơi hẻo lánh đã có mấy người đàn ông vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi y như Mọt Sách Nhỏ Bé ngồi đấy.
"Ngưu huynh có thấy cánh cửa kia không, đợi chút nữa ngài Thống lĩnh sẽ đi ra từ nơi đó, chỗ này có thể nhìn rõ ràng nhất." Mọt Sách Nhỏ Bé đắc ý nói.
Vương Vũ nhắc nhở hắn ta: "Này này này, ta phải nói chuyện với NPC mới được."
"Hừ, ngươi mau tỉnh lại đi, có thể nhìn thấy người ta đã không tệ rồi còn muốn bắt chuyện nữa hả? Ngươi không muốn sống nữa sao?" Mọt Sách Nhỏ Bé còn chưa lên tiếng, mấy gã đàn ông vẻ mặt bỉ ổi bên cạnh đã không vui, ồn ào cười nhạo Vương Vũ không hiểu chuyện.
"Quỳ? Không ăn khói lửa nhân gian gì?" Vương Vũ kỳ quái hỏi.
Mọt Sách Nhỏ Bé đáp: "Nói vậy cũng không đúng, Kỵ sĩ Thánh đường có chức trách là bảo vệ Giáo Đình, người không có phận sự không thể tùy tiện vào nơi này. Ngươi ở bên cạnh đợi không nói lời nào, bọn họ sẽ mở một mắt nhắm một mắt xem như không nhìn thấy ngươi. Nếu ngươi chủ động đi ra ngoài thì sẽ bại lộ bản thân."
"Ồ? Sau khi bị bại lộ sẽ như thế nào?" Vương Vũ hỏi.
"Trước kia cũng có một số người bắt chuyện và chụp ảnh chung với ngài Thống lĩnh, tất cả mọi người đều chết một lần mà thôi, không có gì to tát cả." Mọt Sách Nhỏ Bé đáp.
". . ." Vương Vũ không biết nói gì, thầm nghĩ thiết lập của giáo hội Quang Minh sao còn chuyên chế, ngang ngược hơn cả giáo hội Hắc Ám thế này.
"Đến rồi đến rồi, tất cả đừng có nói chuyện!"
Đúng lúc này, một gã bỉ ổi đột nhiên nhỏ giọng hô.
Đám người nghe vậy, vội vàng tập trung nín thở nhìn chằm chằm phía cửa. . . Theo một loạt tiếng bước chân, một đội Kỵ sĩ tuần tra mặc áo giáp trắng nện bước chỉnh tề đi đến.
Hình tượng của những Kỵ sĩ Thánh đường này cũng không khác biệt lắm so với đoàn Kỵ sĩ Thánh đường thành Thánh Quang, toàn bộ bọn họ đều võ trang trọng giáp nặng nề, đội mũ giáp kín không một kẽ hở, toàn thân được bọc lại giống như một cái bình sắt.
Chỉ có nữ Kỵ sĩ dẫn đầu phía trước là không có đội mũ sắt, mái tóc màu vàng buộc thành đuôi ngựa, nhếch lên cao cao, tư thế hiên ngang vô cùng già dặn.