Trang 480# 2
Chương 961: Vương Vũ phiền muộn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Đánh ai?" Vừa nghe thấy câu hỏi của thuộc hạ, Tam Văn Mặc Ngư đã cáu kỉnh: "Có phải ngươi bị mù rồi hay không hả, không nhìn thấy đằng trước có hai Võ sư kia à?"
"Hả?" Người kia hơi ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi đưa ánh mắt tập trung nhìn về phía Vương Vũ.
Đây cũng không phải vì đàn em của Tam Văn Mặc Ngư không thèm đếm xỉa đến Vương Vũ, công hội Cuồng Lang có ít nhất bốn năm trăm người đấy, lúc này toàn quân cùng lên đường, đối thủ có thế nào cũng phải tám mươi một trăm người chứ.
Đứa trẻ xui xẻo này có nằm mơ cũng không nghĩ đến, chỉ đối phó vẻn vẹn hai người này, lại cần điều động đến cả một công hội...
Kết cấu của bộ truyện này vẫn rất nghiêm chỉnh chặt chẽ, cho dù Vương Vũ có trâu bò thế nào đi nữa, một đánh mười mấy người cũng đã là giới hạn cuối cùng rồi, loại chuyện như một đánh mấy trăm người này thật sự không tồn tại.
Đương nhiên, bốn năm trăm người mà thôi, nếu Vương Vũ muốn chạy thì cũng không ai ngăn cản được hắn, nhưng bây giờ đằng sau còn có một đứa con ghẻ là Mọt Sách Nhỏ Bé này đi theo, cho dù Vương Vũ có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể dẫn cả hắn ta ra ngoài được.
Phải biết, ngay cả khi loại cao thủ như Toàn Chân Giáo bị người ta bao vây, Vương Vũ cũng chỉ có thể tự mình chạy thoát thân thôi.
Nhìn thấy mục tiêu không ngừng được tăng thêm chi viện, Vương Vũ hiểu được lần này bất kể có thế nào chăng nữa cũng không chạy thoát được rồi, dứt khoát thu lại kiếm và tấm khiên, hai tay nắm lấy Mọt Sách Nhỏ Bé dùng sức, Mọt Sách Nhỏ Bé đã bị ném lên không trung, sau đó thân hình chợt lóe lên biến mất ngay tại chỗ.
"Ôi chao, Ngưu huynh ngươi nhẹ tay một chút."
Mọt Sách Nhỏ Bé bị Vương Vũ ném ra như vậy, lập tức mơ hồ, không tự chủ được gào ầm lên.
Mọt Sách Nhỏ Bé này vừa kêu thì không cần nói nữa, ánh mắt của tất cả mọi người tà ác đều bị hắn ta hấp dẫn, mọi người đều rối rít phát động tấn công với Mọt Sách Nhỏ Bé.
Đúng lúc này, một vệt sáng trắng xuyên qua lớp tấn công dày đặc quấn lấy chân của Mọt Sách Nhỏ Bé, Mọt Sách Nhỏ Bé ui da một tiếng, đã bị kéo vào trong nhà thờ đối diện học viện Pháp sư.
Nhà thờ là khu hồi sinh của Mục sư và Kỵ sĩ, đương nhiên cũng là phạm vi của khu vực an toàn, tuy chỉ cách nhau có một cánh cửa, nhưng vẫn che chắn chặt chẽ chặn đứng người chơi của công hội Cuồng Lang ở bên ngoài.
Trơ mắt nhìn mục tiêu chạy vào khu vực an toàn, đám người Tam Văn Mặc Ngư ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tất cả đều choáng váng.
Sau khi bị người ta chém đến mười mấy đao, mình sắp đánh trả lại được rồi, nhưng người ta lại chạy vào đồn cảnh sát lánh nạn, còn có chuyện nào uất ức hơn được nữa hay sao?
Nhìn đám truy binh có đến mấy trăm người đang lúng túng ở bên ngoài, Mọt Sách Nhỏ Bé kia hả hê không cần nói, vừa làm mặt quỷ với Tam Văn Mặc Ngư, vừa nhảy ra nhảy vào vô cùng đắc ý: "Ha ha, ta đi ra nè, rồi ta lại đi vào, đến giết ta đi này đồ ngu!"
"Mẹ nó!"
Tam Văn Mặc Ngư giận tím mắt, ra lệnh cho tất cả đàn em: "Giữ cửa thật chặt chẽ cho ta, ta cũng không tin bọn chúng có thể ở mãi trong đó được!'
Lúc này chính là người chơi vừa mới dẫn quân chi viện đến cười nhạo nhạo nói: "Oa, bọn chúng không đi ra, chẳng lẽ chúng ta canh giữ ở đây cả đời hay sao?"
"..."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người hoàn toàn yên tĩnh.
"Lão Hỏa, mẹ nó ngươi bớt tranh cãi một chút có được hay không hả?" Hồ Ngôn Lang Ngữ nhỏ giọng nhắc nhở, tên này có nick là Cách Lang Quan Hỏa, cũng là một trong những thành viên nòng cốt của Cuồng Lang, tên này còn thích lắm mồm hơn cả Hồ Ngôn Lang Ngữ.
Tam Văn Mặc Ngư đang trong cơn nóng giận, nghe thấy lời nói của Cách Lang Quan Hỏa, mặt đen lại nói: "Thế nào? Ngươi có ý kiến gì à?"
Cách Lang Quan Hỏa cũng là người rất tinh mắt, lúc này hắn ta cũng đã phát hiện tâm trạng của Tam Văn Mặc Ngư không được đẹp đẽ cho lắm, vội vàng nói: "Ý của ta là, chúng ta đông người như vậy, canh giữ hai người bọn chúng có phải là quá lãng phí hay không?"
"Lãng phí cái rắm ấy!" Tam Văn Mặc Ngư nói: "Những người này có thể canh giữ được hay không còn chưa biết được đâu."
"Hì hì, lão đại sao ngươi lại thích nói đùa với ta thế?" Cách Lang Quan Hỏa cười.
"Bớt nói nhảm đi, đứng sang bên cạnh!" Tam Văn Mặc Ngư trừng mắt liếc Cách Lang Quan Hỏa một cái, Cách Lang Quan Hỏa vội vàng rụt đầu lùi sang bên cạnh.
Bên này Tam Văn Mặc Ngư lại chỉ vào Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé đứng ở cửa, ra lệnh cho mấy Thích khách: "Các ngươi Tiềm Hành đi giám thị cho ta, xem bọn chúng có lai lịch gì?"
Mấy Thích khách đã bị Vương Vũ làm thịt mấy lần rồi, lúc này đã bị ám ảnh đến tận xương tủy, nghe nói bảo mấy người bọn họ đi tới đó, đều rối rít hoảng sợ nói: "Chỉ có mấy người chúng ta thôi á? Thật sự không được đâu, chúng ta cùng xông lên một lượt chứ!"
"Ông nội nhà các ngươi chứ, bên trong là khu vực an toàn cơ mà, sợ cái lông gì?" Tam Văn Mặc Ngư ôm trán, giận dữ người nhà mình không chịu hăng hái, mắng.
"Ồ..." Lúc này mấy người kia mới phản ứng lại, hoảng sợ trong lòng trôi qua, đều nhao nhao ẩn hình dáng đi.
Vương Vũ phía bên này, Mọt Sách Nhỏ Bé vẫn còn đang đứng cách một cánh cửa khiêu khích, nhưng bất thình lình lại bị Vương Vũ nhấc lên kéo vào trong nhà.
Mọt Sách Nhỏ Bé thấy sắc mặt Vương Vũ nặng nề, khó hiểu hỏi: "Ngưu huynh, sao thế? Tại sao lại không vui vậy, bây giờ họ không có cách nào bắt được chúng ta mà."
Vương Vũ phiền muộn nói: "Bọn họ không có cách nào bắt được chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào thoát khỏi bọn chúng..."
Tất cả mọi việc đều có tính hai mặt, trong nhà thờ đương nhiên là an toàn, nhưng mà hai người Vương Vũ cũng hoàn toàn bị bao vây ở bên trong rồi.
Bây giờ Mọt Sách Nhỏ Bé ngược lại an toàn rồi, nhưng mà Vương Vũ vẫn còn có nhiệm vụ phải làm đấy.
Những người này bao vây bốn phía, một mình Vương Vũ chạy ra cũng không khó, nhưng mà nhiệm vụ của Vương Vũ là đi từng nhà tìm NPC.
Người của công hội Cuồng Lang có nhiều thời gian, có thể tùy tiện đuổi theo người ta chạy khắp thành, bị một đám người liên tục đuổi theo như vậy, sao Vương Vũ có thể nhàm chán như bọn họ được chứ.
Bây giờ Vương Vũ cũng đã có thể tưởng tượng được, sau này làm nhiệm vụ sẽ là cảnh tượng hỗn loạn đến mức độ nào rồi.
Suy nghĩ đầu tiên của Vương Vũ chính là tìm kiếm Vô Kỵ nhờ giúp đỡ, nhưng mà dựa vào tính cách của mấy người Toàn Chân Giáo kia, tất nhiên đầu tiên sẽ chế giễu Vương Vũ giống như một bãi phân, chỗ nào cũng có người giẫm lên, sau đó lại chạy đến thành Hy Vọng muốn tạo ra một tin tức náo động.
Lăn lội ở Toàn Chân Giáo lâu như vậy, bị đám đê tiện kia giễu cợt gì đó, Vương Vũ ngược lại cũng quen rồi, nhưng mà công hội Cuồng Lang thế mà là công hội của Tung Hoành Thiên Hạ...
Cái này sẽ gây ra một tin tức náo động, Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng không thể liều mạng với Vương Vũ được chứ? Bọn họ chính là anh em ruột đó...
Bên này Vương Vũ còn đang phiền muộn vì không biết phải làm thế nào mới không tổn thương đến tình cảm anh em, Mọt Sách Nhỏ Bé lại lảm nhảm bên cạnh: "Ngưu huynh ngươi đừng buồn bã, trước đây khi người anh em của ta vừa mới đi ra ngoài, khi đánh quái đầu tiên, tâm trạng còn phiền muộn hơn ngươi bây giờ nhiều, thời gian dài cảm thấy ngắm phong cảnh thật ra cũng rất tốt mà, cho nên ngươi chỉ cần thay đổi suy nghĩ một chút, chúng ta bị người ta bao vây ở chỗ này, cũng coi như là chết có ý nghĩa, phải biết rằng nhà thờ lớn Thự Quang này thế nhưng là kiến trúc có đủ tính thưởng thức nhất trong game, đã được xây dựng từ cách đây mấy nghìn năm rồi đó."
"Ngươi thật đúng là lạc quan nhỉ, căn phòng cũ thì nhà ta có cả đống... Ta xem nhà thờ làm cái cọng lông gì." Vương Vũ cũng rất khâm phục tên này, đến tận lúc này rồi cũng không quên tìm ra chuyện có thể cười được.
"Ha ha, quan trọng không phải là cũ, là nội dung văn hóa bên trong, căn phòng rách nát nhà ngươi có thể có nhiều nội dung tình tiết hơn nhà thờ của người ta sao?" Mọt Sách Nhỏ Bé bĩu môi khinh thường Vương Vũ này không có kiến thức.
Vương Vũ suy nghĩ một lát nói: "Chuyện này cũng khó mà nói chắc được..."
"Đừng chém gió nữa đi, nhà ngươi là cố cung chắc..." Mọt Sách Nhỏ Bé theo bản năng không thèm đếm xỉa đến lời nói của Vương Vũ, chỉ vào trong nhà thờ nói: "Đúng rồi Ngưu huynh, thủ lĩnh của đoàn Kỵ sĩ Thánh Đường mà ta nói với ngươi lần trước, cũng ở đây đó, chúng ta có nên đi xung quanh xem xét một chút hay không? Dáng vẻ có thể rất xinh đẹp đó."
"Xinh đẹp?" Xem ra thằng ranh này cũng là cá mè một lứa với đám cặn bã Vô Kỵ kia thôi.
Vương Vũ nhíu nhíu mày nói: "Ta không có nhiều hứng thú với chuyện đó, bây giờ ta chỉ muốn đi tìm NPC Esther của thành Hy Vọng kia thôi."
"Vậy thì càng nên đi vào chứ!" Mọt Sách Nhỏ Bé nói: "Dì nhân viên quản lý thư viện người ta cũng đã nói rồi, Esther là NPC trong thành, nhà thờ cũng là một bộ phận của thành Hy Vọng, ngộ nhỡ NPC này ở ngay trong nhà thờ thì sao? Đi đâu tìm mà chẳng là tìm, không bằng chúng ta cứ tìm kiếm ở nhà thờ trước cũng được mà."