Trang 480# 1
Chương 960: Viện binh của công hội Cuồng Lang
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hít!"
Nhìn thấy cái chết bi thảm của Ngũ Lang Lục Sắc, tất cả những người chơi đang bao vây tấn công Vương Vũ đều không nhịn được mà ớn lạnh sống lưng, đồng loạt dừng tấn công Vương Vũ, không tự chủ được lùi về phía sau.
Nói đùa chắc, mọi người chẳng qua chỉ đi kiếm miếng cơm thôi, không cần thiết phải bị người ta tháo thành tám mảnh đâu.
Tam Văn Mặc Ngư thấy mấy thuộc hạ của mình sợ hãi, phẫn nộ kêu lên: "Hắn chỉ có một người, các ngươi sợ cái lông ấy, giết chết tên cao lớn thưởng một nghìn vàng, giết chết tên nhỏ con thưởng một trăm vàng!"
"..."
Tam Văn Mặc Ngư vừa dứt lời, đám người chơi vốn dĩ lòng còn sợ hãi, hai mắt lập tức sáng lên.
Trong thời đại giá vàng giảm xuống này, một nghìn vàng chỉ còn có sáu mươi nghìn đồng, một trăm vàng cũng chỉ có hơn sáu nghìn, cái này cộng lại đã là thu nhập một năm của một người bình thường đi làm thuê rồi đó.
Trước mặt lại còn chỉ có hai người chơi, quả thật chính là hai máy rút tiền ATM di động mà.
Thường nói người chết vì tiền, chim chết vì ăn, lại nói có thưởng lớn tất có kẻ gan dạ.
Mọi người quyết định chắc chắn, lại nhào lên tấn công hai người Vương Vũ lần nữa.
"Hây!"
Vương Vũ nhìn đám người chơi ở xung quanh, đột ngột quát lên một tiếng, một chân đạp xuống đất, một vòng ánh sáng sấm sét rực rỡ từ dưới chân tản ra, mọi người vừa mới xông vào bao vây bốn phía trực tiếp bị đánh lui mấy bước.
Đám người hoảng sợ liếc nhìn Vương Vũ một cái, đều rối rít chuyển mục tiêu sang Mọt Sách Nhỏ Bé đằng sau Vương Vũ.
Mẹ nó, một nghìn vàng không dễ cầm, một trăm vàng này còn không phải cho không hay sao?
Kết cấu của thành Hy Vọng và thành Dư Huy về cơ bản là không có gì khác biệt, chẳng qua ngã tư đường của thành Dư Huy ngổn ngang lộn xộn vô cùng mất trật tự, mà thành Hy Vọng thế mà lại xây dựng vòng quanh ngọn núi, con đường chỗ Vương Vũ lại nằm ngay ở trong khu vực hành chính.
Giống như khu vực hành chính của thành Dư Huy, bên này là khu hồi sinh của tất cả nghề nghiệp, học viện Pháp sư và nhà thờ đối diện nhau, doanh trại Chiến sĩ và học viện Pháp sư lại ở sát gần nhau.
Lúc này Ngũ Lang Lục Sắc vừa bị Vương Vũ chặt chết đã sống lại, lại gia nhập vào chiến đoàn, khua cự kiếm trong tay cùng những người đồng thời chém về phía Mọt Sách Nhỏ Bé.
"Lại là ngươi!"
Vương Vũ quay đầu trừng mắt liếc Ngũ Lang Lục Sắc một cái, tấm khiên trong tay xoay vòng bay múa, đánh về phía Ngũ Lang Lục Sắc, và mấy người bên cạnh Ngũ Lang Lục Sắc.
Ngũ Lang Lục Sắc theo bản năng giơ kiếm chống đỡ, thế nhưng vũ khí trong tay Ngũ Lang Lục Sắc vốn dĩ là trang bị Bạch Ngân, lại từng chết một lần rồi, hư hại mất 20%, làm sao chịu đựng nổi Thần Khí trong tay Vương Vũ?
"Coong!"
Một âm thanh tiếng vang vang lên, Ngũ Lang Lục Sắc cả người cả kiếm bị chia thành hai, bốn năm người chơi bên cạnh cũng biến thành vệt sáng trắng bay theo hắn ta.
Sau khi Vương Vũ giết Ngũ Lang Lục Sắc lần thứ hai, hắn cũng ý thức được chỗ này ở quá gần khu hồi sinh, không thể giết sạch người chơi của công hội Cuồng Lang được, vì vậy càng ra tay như điên, trường kiếm bay múa, tấm khiên trên tay trái hoặc tấn công hoặc phòng thủ, trường kiếm trên tay phải như lưỡi dao ác độc, uy thế thực sự không gì có thể cản nổi.
Lúc này Vương Vũ đã bất chấp không ra tay nể tình với công hội Cuồng Lang nữa, càng hoàn toàn không rảnh bận tâm xem những người này có phải là thuộc hạ của Yêu Nghiệt Hoành Hành hay không, gặp người là giết, trong thời gian ngắn. bên ngoài học viên Pháp sư vô cùng hỗn loạn.
Tuy Vương Vũ tuyệt không kiêng kỵ gì chút tàn sát chiến đấu ác liệt, nhưng đối với từng chiêu từng thức mà những người khác tấn công đến, lại vẫn ngưng thần nhìn chăm chú, trong lòng không loạn chút nào, ra tay là giết, vì không có bận tâm gì, Vương Vũ ra tay cũng tàn nhẫn vô cùng, người chơi công hội Cuồng Lang chết vô cùng thê thảm, nói ra đều phải dùng hiệu ứng làm mờ.
Mà hai người Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé, từ đầu đến cuối đều chẳng mất đi nửa điểm thương tổn nào.
Những người của công hội Cuồng Lang này dựa vào thu phí bảo vệ của khu du lịch để lập nghiệp, đương nhiên cũng không phải người lương thiện gì, những người có mặt ở đây lại còn là người chơi tinh anh của công hội, ít nhiều gì cũng đã từng giết người.
Cho dù là những nghề nghiệp Mục sư không có liên quan gì đến nguyên nhân và kết quả, cũng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện giết người.
Mà giờ khắc này một trận chiến đấu ác liệt đến mức chấn động lòng người, cũng thật sự là từ khi sinh ra đến giờ chưa từng được nhìn thấy, thật ra kẻ địch thật sự chỉ có một mình Vương Vũ, nhưng mà hắn giống như hổ điên, loại quỷ mị điên cuồng mạnh mẽ xông lên này, tất cả cao thủ tiếp chiến ở đằng trước, đều không phải kẻ địch của hắn.
Trong game, mạng người không đáng tiền, mọi người cũng không phải kẻ nhát gan sợ chết, nhưng mắt thấy Vương Vũ mạnh mẽ, không ai có thể ngăn cản như vậy, vệt sáng trắng liên tục bay lên, trong tai chỉ tràn đầy tiếng kêu thảm thiết khi sắp chết, cũng có hơn nửa số người nổi lên ý định muốn chạy trốn, cũng muốn nhanh chóng rời khỏi trận tàn sát không có chút ý nghĩa gì này.
Dù sao, mọi người xông lên cũng là chịu chết cả thôi, chết mấy lần thì kết quả cũng vẫn giống y như vậy, hai người Vương Vũ đánh lên mặt mũi của công hội bọn họ cũng được, số tiền lớn Tam Văn Mặc Ngư treo thưởng cũng vậy, dù sao mọi người đều không muốn trộn lẫn vào chuyện này.
Tam Văn Mặc Ngư nhìn đám người xông lên bao vây tấn công Vương Vũ, lúc này cuối cùng cũng hiểu ra công cụ hack hình người mà đám người Hồ Ngôn Lang Ngữ nói đến, tuyệt đối không phải là lời nói phóng đại.
Đương nhiên, mặc dù Tam Văn Mặc Ngư thấy được sự mạnh mẽ của Vương Vũ, nhưng không nhìn thấy rõ tình thế, nhìn Vương Vũ thế đến không thể cản được, tràn đầy trong đầu Tam Văn Mặc Ngư đều là suy nghĩ: Bảy mươi, tám mươi người mà không đánh lại một người, vậy còn bảy trăm, tám trăm người thì sao, cũng không tin ngươi không có giới hạn cuối cùng.
Nghĩ đến đây, Tam Văn Mặc Ngư nóng nảy gào lớn trong kênh công hội: "Bây giờ các ngươi mẹ nó đến khu hồi sinh của Pháp sư hết cho ta, ông đây cũng không tin chuyện này lại quá tà môn như thế!"
"Lão đại, không đến mức như vậy đâu, chẳng phải chỉ là một vàng phí bảo vệ thôi sao? Chúng ta cũng đã chết mất nhiều người như thế này rồi!" Hồ Ngôn Lang Ngữ thấy Tam Văn Mặc Ngư vẫn không chịu buông tay, trong lòng cũng sụp đổ rồi.
Tam Văn Mặc Ngư nói: "Đây cũng không phải chuyện của một vàng, cái này liên quan đến danh dự của công hội chúng ta, có ơn không thể không báo, có thù chắc chắn phải trả, con người của ta từ trước đến nay đều làm việc như vậy, nếu thật sự không được nữa thì ta bảo bạn bè ta kéo người của Tung Hoành Thiên Hạ đến, cũng không tin không giết chết được hắn."
"Á..." Nghe thấy Tam Văn Mặc Ngư nói lời này, Hồ Ngôn Lang Ngữ cũng không còn lời nào để nói nữa rồi.
Thân là tầng lớp chủ chốt của công hội Cuồng Lang, Hồ Ngôn Lang Ngữ hiểu rõ bạn bè tốt trong thực tế của Tam Văn Mặc Ngư là Cầm Thú Nho Nhã, cũng là hội trưởng hội buôn bán của Tung Hoành Thiên Hạ ở thành Hy Vọng.
Sức ảnh hưởng của Tung Hoành Thiên Hạ ở trong game thì tất cả mọi người đều biết, nếu nói là công hội lớn nhất thế giới có lẽ cũng không quá đáng, không chỉ có tiền có thế lực, hơn nữa còn cao thủ như mây, hội trưởng của Tung Hoành Thiên Hạ càng sâu không lường được, loại quái vật khổng lồ này đương nhiên không có bất kỳ ai dám đi khiêu chiến, có là cao thủ trâu bò hơn nữa cũng không được.
Tam Văn Mặc Ngư cũng đã nói đến như thế rồi, Hồ Ngôn Lang Ngữ chẳng nhẽ còn có thể nói Tung Hoành Thiên Hạ có đến đây cũng chẳng có tác dụng gì hay sao? Cái này chẳng phải là nói chú bộ đội của Quân Giải Phóng không đánh lại một tên lưu manh nhãi nhép hay sao, thật là buồn cười.
Trong lúc nói chuyện, Vương Vũ đã dẫn theo đứa con ghẻ Mọt Sách Nhỏ Bé giết được ra một con đường máu, thời gian dần dần đi ra ngoài.
Mấy người công hội Cuồng Lang tuy vẫn là người sau nối tiếp người trước xông về phía trước, nhưng mà bị Vương Vũ dũng mãnh khuất phục, bọn họ cũng không còn dám chơi liều như vừa nãy nữa.
Lúc này phần lớn đều là bị Tam Văn Mặc Ngư mắng chửi nên tấn công cầm chừng kéo dài, không mất bao nhiêu sức lực...
Danh dự là của công họi, nhưng trang bị và kinh nghiệm lại là của mình đó... Mẹ nó làm gì có ai ngu ngốc chứ.
Nguyên nhân chính vì như thế, áp lực của Vương Vũ so với ban nãy cũng giảm đi không ít, tốc độ phá vòng vây cũng nhanh hơn không ít.
Ngay khi Vương Vũ chỉ còn thiếu một bước nữa là đột phá được vòng vây, đột nhiên từ hai đầu ngã tư có một đám người đông nghìn nghịt tràn ra.
Công hội Cuồng Lang nhìn người, cảm thấy mình sắp bị giết sạch đến nơi rồi, lúc này xuất hiện nhiều người như vậy, chắc chắn không phải bè đảng đánh nước tương hóng chuyện đâu.
Vương Vũ ngẩng đầu nhìn sang, đã thấy những người này phải đến mấy trăm, vũ trang đầy đủ, trên ngực còn đeo huy hiệu đầu chó sói, người cầm đầu từ xa đã chào hỏi với Tam Văn Mặc Ngư: "Lão đại, chúng ta đánh ai vậy?"
Mẹ kiếp, là viện binh!