Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 969 - Chương 971: Ngươi Sẽ Hối Hận

Trang 485# 2

 

 

 

Chương 971: Ngươi sẽ hối hận
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Mẹ nó, còn dám cười!”

Nhìn nụ cười như thằng ngốc của Mọt Sách Nhỏ Bé, mấy gã to con này cảm nhận được rõ ràng sự sỉ nhục tới từ Mọt Sách Nhỏ Bé.

Cả đám không khỏi tay đấm chân đá mạnh hơn, cũng may còn có Thánh kỵ sĩ không ngừng thêm máu cho Mọt Sách Nhỏ Bé, nếu không với cái thể chất này của Võ sư, dù mấy gã to con này không mặc trang bị thì Mọt Sách Nhỏ Bé cũng có thể bị đánh đến chết.

“Kia là cái gì?”

Đúng lúc mấy gã to con càng đánh càng hăng, một bóng người cao lớn bỗng nhiên nhảy từ trên mái nhà xuống, khỏi cần nói cũng biết là Vương Vũ.

Tam Văn Mặc Ngư vẫn luôn nhìn quanh bốn phía, bởi vậy hắn ta là người đầu tiên nhìn thấy có người nhảy từ trên mái nhà xuống, hắn ta vội vàng hô lên một tiếng.

Tam Văn Mặc Ngư còn chưa kịp nói hết câu, vô số mũi tên ma pháp đã bay ra từ góc cửa điểm sống lại chỉ trong tích tắc.

Không ngờ tên Cầm Thú Nho Nhã kia trông nhìn có vẻ ngu si tứ chi phát triển mà đầu óc lại âm hiểm như thế, đã có nhiều người giữ cửa như vậy rồi mà hắn ta vẫn còn sắp xếp thêm quân mai phục được.

Đương nhiên, với thân thủ của Vương Vũ, sao người bình thường có thể bắn trúng hắn được?

Mũi tên ma pháp vừa bay tới không trung, bóng người Vương Vũ đã lóe lên, giây tiếp theo hắn đã xuất hiện bên cạnh Mọt Sách Nhỏ Bé.

Nhìn thấy gương mặt của Vương Vũ, Cầm Thú Nho Nhã giật mình sợ hãi, hắn ta vội vàng kéo cột bạn tốt ra hỏi Yêu Nghiệt Hoành Hành: “Lão đại ngươi đang ở đâu thế?”

“Ta đang câu cá ở thành Atlanta, sao thế?” Yêu Nghiệt Hoành Hành hỏi lại.

“Không, không có gì, ta chỉ hỏi chơi thôi.” Cầm Thú Nho Nhã đưa tay lên vuốt vuốt mồ hôi, hắn ta vung rìu chiến lên, ra lệnh cho mấy Chiến sĩ kia “Bắt lấy hắn ta!”

Cầm Thú Nho Nhã ra lệnh xong lập tức cúi đầu dùng một chiêu Va Chạm xông tới, đồng thời Cầm Thú Nho Nhã còn thầm mắng Vương Vũ trong lòng: “Tên vô liêm sỉ này, sao hắn ta dám biến thành gương mặt của lão đại để đi lừa gạt người khác chứ, dọa chết ông đây rồi!”

Mấy Chiến sĩ đang bắt nạt Mọt Sách Nhỏ Bé vì không muốn đánh chết Mọt Sách Nhỏ Bé ngay nên đã cố ý cởi trang bị ra, trên người bọn họ đều không mặc trang bị và khôi giáp.

Mấy gã này mặc hết trang bị lên người còn chẳng phải là đối thủ của Vương Vũ, huống chi là còn đang trong tình trạng ở trần?

Vương Vũ hoàn toàn không đợi mấy gã này mặc xong trang bị, hắn chỉ cần ba đấm hai đá là đã đánh cho chúng biến thành luồng sáng trắng, cùng lúc đó Cầm Thú Nho Nhã cũng đã xông tới trước mặt Vương Vũ.

Vương Vũ bình tĩnh vươn tay sang bên cạnh kéo một cái, lôi Thánh kỵ sĩ duy nhất còn sống tới chắn trước mặt mình.

Thánh kỵ sĩ đang hoảng hốt bị Cầm Thú Nho Nhã đẩy cho ngã dúi dụi sang một bên.

Cầm Thú Nho Nhã cũng là người tàn nhẫn, hắn ta va phải huynh đệ của mình nhưng cũng không thèm dừng lại, hai tay siết chặt chiếc rìu cực lớn, quét một vòng từ trái sang phải, trực tiếp khởi động Toàn Phong Trảm, bổ về phía hai người Vương Vũ và Mọt Sách Nhỏ Bé.

Vương Vũ vung kiếm chém đứt dây thừng đang trói Mọt Sách Nhỏ Bé, tiện tay đẩy Mọt Sách Nhỏ Bé vào khu vực an toàn, sau đó nhảy lùi ra đằng sau, một chiêu Niệm Khí Ba đánh lên đầu Cầm Thú Nho Nhã.

Cầm Thú Nho Nhã kêu lên một tiếng “ui da”, Toàn Phong Trảm bị ngắt đứt, ngay sau đó hắn ta đã giơ rìu nhảy lên, phát động một chiêu Băng Sơn Kích về phía Vương Vũ.

“Tới đúng lúc lắm!”

Thấy Cầm Thú Nho Nhã nhảy lên, Vương Vũ cười khẽ, thoắt cái đã vượt qua cự ly hai mét, hắn bật người xuất hiện phía dưới Cầm Thú Nho Nhã, Cầm Thú Nho Nhã lúc này vừa định đáp đất, Vương Vũ đã vươn tay lên, dùng một chiêu Mãnh Hổ Kích óm chặt lấy một chân Cầm Thú Nho Nhã.

Cầm Thú Nho Nhã nhất thời mất thăng bằng ngã từ trên không trung xuống.

Nghề nghiệp tấn công tầm xa đang mai phục gần đó cũng khởi động đợt tấn công lần hai về phía Vương Vũ.

Vương Vũ thấy vậy bèn tóm lấy một chân của Cầm Thú Nho Nhã quăng quật bốn phía, Cầm Thú Nho Nhã trong tay Vương Vũ như một thứ vũ khí có tác dụng đánh bật toàn bộ đòn tấn công bay tới.

Không hổ là lão đại công hội, một thân trang bị Hoàng Kim của Cầm Thú Nho Nhã có phòng ngự cực kỳ cao, đợt tấn công vừa rồi cũng chưa thể đánh chết hắn ta, tên này thế mà vẫn còn giãy giụa được.

Vương Vũ tiện tay ném Cầm Thú Nho Nhã sang một bên, làm hắn ngã sõng soài xuống đất, sau đó hắn đánh thẳng một quyền từ trên xuống, nhắm ngay vào vị trí giữa hai chân của Cầm Thú Nho Nhã.

Cầm Thú Nho Nhã hét lên một tiếng thảm thiết, lập tức bị đánh thành luồng sáng trắng.

Cũng không phải là do Vương Vũ độc ác tàn nhẫn hay có thú vui gì đó đặc biệt, mà là vị trí nhạy cảm khu vực phía dưới của người chơi cực kỳ nổi bật, hiện tại Vương Vũ đang bị người ta vây công, tất nhiên hắn phải cố gắng tốc chiến tốc thắng rồi.

“Mẹ nó!” Nhìn thấy Cầm Thú Nho Nhã chết thảm như vậy, đám người đang định xông lên bỗng thấy dưới háng lạnh toát, tất cả vội vàng dừng chân lại.

Nói thật lòng, mọi người cầm lương làm việc, không ai muốn gặp phải tai nạn lao động đâu.

Nghề nghiệp cận chiến không dám xông lên, chỉ có mấy người chơi nghề nghiệp tấn công tầm xa phía sau còn đang hoạt động…

Khổ một nỗi Tung Hoành Thiên Hạ đều là một đám thợ mỏ, người chơi nghề nghiệp tầm xa đã ít lại càng ít, mấy tên này lại còn là mới nhảy từ Cuồng Lang sang, có tác dụng gì cơ chứ.

Vương Vũ vô cùng thoải mái né tránh đòn tấn công của đám người để nhảy vào điểm sống lại.

Trong điểm sống lại, Mọt Sách Nhỏ Bé cảm động nước mắt ngân ngấn: “Ngưu huynh, ngươi đến thật ư…”

“Đương nhiên rồi, nói được làm được mà.” Vương Vũ cười nói với vẻ thoải mái.

Mọt Sách Nhỏ Bé áy náy nói: “Đáng tiếc ta không làm nên trò chống gì, làm liên lụy huynh cũng bị chặn lại, sớm biết thế này ta cưỡng chế offline cho rồi.”

Vương Vũ nói: “Bọn chúng muốn đối phó ngươi, cho dù ngươi có cưỡng chế online thì cũng vô dụng.”

Vương Vũ quá hiểu mấy công hội lớn này, vì lập uy mà đám người này sẽ tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội khoe khoang vũ lực nào, nghĩ lại thì Mọt Sách Nhỏ Bé cũng thật đáng thương, một khi bị bọn họ nhắm trúng thì đừng hòng chơi game nữa.

“Hiện tại thì lại càng thảm rồi, ngươi cũng không thể chơi game nữa.” Mọt Sách Nhỏ Bé vẫn cảm thấy áy náy không thôi vì đã liên lụy tới Vương Vũ.

“Hớ hớ hớ!” Vương Vũ cười đắc ý: “Chỉ mấy con cá vụn này mà muốn ngăn ta á, chẳng phải ta vẫn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đó thôi?”

“Hừ, thế ư?”

Đúng lúc này, Cầm Thú Nho Nhã đã sống lại, nghe thấy Vương Vũ nói câu đó hắn ta không khỏi hừ lạnh một tiếng, mang thuộc hạ tới chặn cửa điểm sống lại.

Nghe nói lúc này Vương Vũ đang bị chặn tại điểm sống lại, tất cả người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ trong thành lập tức đổ về đây từ bốn phương tám hướng, chẳng mấy chốc đã đứng chật kín con phố.

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người chơi Tung Hoành Thiên Hạ tới đứng bên ngoài điểm sống lại, sắc mặt Vương Vũ cũng thay đổi.

Vương Vũ có khinh công trong người, mấy tay Chiến sĩ chân ngắn này có nhiều hơn nữa cũng không thể ngăn cản được hắn, nhưng nếu phải mang theo cục nợ là Mọt Sách Nhỏ Bé thì độ khó đã tăng lên tận trời rồi đấy.

Cùng với sự gia tăng cấp bậc của người chơi và trang bị, ở giai đoạn hiện tại, Vương Vũ rất khó hạ đo ván ngay một Tanker, Tung Hoành Thiên Hạ cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu Chiến sĩ, bởi vậy hiện tại Vương Vũ chỉ có thể chạy thoát một mình.

Nhưng Vương Vũ tới đây chẳng phải là để mang Mọt Sách Nhỏ Bé đi ư, nếu Mọt Sách Nhỏ Bé không thể đi, vậy thì hắn đã tới phí công còn gì?

Nhất thời, Vương Vũ bắt đầu đắn đo suy nghĩ.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Vương Vũ, Cầm Thú Nho Nhã bắt đầu đắc ý khiêu khích: “Ngươi trâu lắm cơ mà? Đi đi cho ta xem nào?”

“Ha ha!” Vương Vũ nhìn thấy vẻ mặt đó của Cầm Thú Nho Nhã thì chỉ cười lạnh nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất nên xin lỗi bạn ta, sau đó tiễn chúng ta đi, bằng không ngươi sẽ hối hận.”

“Ha ha, ta lại sợ quá.” Cầm Thú Nho Nhã nghe thế bèn bật cười khoái chí, đến đám người Tam Văn Mặc Ngư phía sau và những người chơi khác của Tung Hoành Thiên Hạ cũng không kiềm chế nổi phụ họa theo.

Mẹ nó, muốn người của Tung Hoành Thiên Hạ phải hối hận, tên này chưa tỉnh ngủ hay sao?

“Ngưu huynh, thực sự không được thì huynh cứ đi trước đi.” Mọt Sách Nhỏ Bé thấy Vương Vũ lâm vào cảnh hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, lại càng thấy áy náy trong lòng hơn.

“Yên tâm! Đợi lát nữa bọn chúng sẽ phải cầu xin chúng ta đi!” Vương Vũ bặm môi, hắn mở cột thao tác ra, click vào giao diện bạn tốt.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment