Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 970 - Chương 972: Đánh Tiếng Với Lão Đại Bọn Họ

Trang 486# 1

 

 

 

Chương 972: Đánh tiếng với lão đại bọn họ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




“Có onl không?” Vương Vũ kéo cột bạn tốt ra, tìm tới Yêu Nghiệt Hoành Hành rồi trực tiếp gửi một tin nhắn qua.

Chẳng mấy chốc, Yêu Nghiệt Hoành Hành đã trả lời lại: “Đại ca, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi tìm em tám chuyện vậy?”

“Chú đang ở đâu?” Vương Vũ đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Em đang câu cá ở thành Atlanta…” Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa trả lời tin nhắn vừa lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, sao hôm nay nhiều người hỏi mình câu này thế nhỉ?”

“Ờm, nghe nói giờ chú đang phát triển nghiệp vụ rất rộng nhỉ, đã bắt đầu thu phí bảo kê khu du lịch rồi cơ đấy.” Vương Vũ chất vấn Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe thế thì ngẩn ra, cậu ta vội vàng nói: “Nào có, Tung Hoành Thiên Hạ chúng em chỉ thu phí bảo kê ở các bản đồ đào khoáng, mấy tên rác rưởi thu phí bảo kê ở khu du lịch không thể đánh đồng với chúng em được.”

Bất luận là khu đào khoáng của chủ thành nào đều sẽ có quái chiếm lĩnh, Tung Hoành Thiên Hạ dọn dẹp quái thì họ thu phí bảo kê cũng là hợp tình hợp lý, còn khu du lịch, đó đều là nơi người chơi đến ngắm cảnh tham quan lại không có quái, trong trò chơi cũng không có bộ văn hóa thể thao và du lịch, tên nào dám thu phí bảo kê ở khu du lịch đều là lưu manh thối.

“Thế hả?” Vương Vũ giật mình hỏi lại: “Thế chú có biết đến đám người Cuồng Lang không?”

“Biết chứ… Công hội của thành Hy Vọng thì phải, chi nhánh của công hội chúng em ở thành Hy Vọng đang chuẩn bị thu nạp bọn chúng, trước đó không lâu đã gửi báo cáo qua, em còn chưa phê duyệt kia kìa.” Yêu Nghiệt Hoành Hành trả lời, xem ra hiện tại cái phòng làm việc kia Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng điều hành khá bài bản.

“Không cần phê duyệt nữa.” Vương Vũ nói.

“Sao anh lại nói thế?” Yêu Nghiệt Hoành Hành giật mình thót tim.

Vương Vũ nói với vẻ bình thản: “Mấy thằng đó thu phí bảo kê ở khu du lịch, anh sợ bọn chúng làm chú mất mặt nên đã tiện tay xử lý chúng luôn rồi.”

“Má! Mấy thằng đó…” Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe thế suýt nữa là điên luôn, đó là một công hội biên chế cơ mà, chẳng lẽ nói đánh là đánh hết luôn?

Thấy phản ứng này của Yêu Nghiệt Hoành Hành, Vương Vũ lạnh lùng nói: “Anh vạn dặm xa xôi tìm tới giúp chú xử lý sự việc, thế nào? Chú cảm động không?”

“Em…”

Nghe ngữ khí của Vương Vũ có vẻ rất nguy hiểm, Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức nuốt ngược cơn tủi thân lại vào trong bụng, cậu ta vội vàng trả lời tin nhắn: “Không, em rất là cảm động.”

Yêu Nghiệt Hoành Hành biết rõ tính tình của Vương Vũ, từ nhỏ Vương Vũ đã bị quản giáo quá nghiêm khắc, hắn không có bất cứ thứ gì để vui chơi giải trí cả, toàn phải tìm niềm vui ở việc bắt nạt Yêu Nghiệt Hoành Hành, có thể nói Yêu Nghiệt Hoành Hành luôn phải sống trong bóng ma ám ảnh tới từ Vương Vũ.

Lúc này đừng nói là Vương Vũ làm thịt một công hội dự bị của Tung Hoành Thiên Hạ, cho dù Vương Vũ có đồ sát tới thẳng trụ sở Tung Hoành Thiên Hạ, có lẽ Yêu Nghiệt Hoành Hành cũng chỉ rơi nước mắt nước mũi tèm lem rồi nói “Anh làm tốt lắm!”.

Thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành ngoan như vậy, Vương Vũ cũng kích hoạt chế độ anh cả dạy dỗ, hắn nói: “Chú đấy, lớn thế này rồi mà thu đàn em cũng không biết chú ý, làm ăn lớn như vậy chú có hiểu câu con sâu làm rầu nồi canh không hả? Anh làm thế cũng vì muốn tốt cho chú thôi…”

“Đúng đúng đúng, anh hai, có phải anh đang gặp chuyện gì không?” Xem ra quả nhiên Yêu Nghiệt Hoành Hành vô cùng hiểu tính Vương Vũ, cậu ta biết ông anh này sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới dạy bảo cậu ta đâu.

“Anh đang ở thành Hy Vọng đây, thuộc hạ của chú đang chặn anh ở điểm sống lại.” Vương Vũ thản nhiên nói.

“Mình biết ngay mà!” Yêu Nghiệt Hoành Hành vỗ đùi “đét!” một tiếng, cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Cầm Thú Nho Nhã lại hỏi cậu ta đang ở đâu.

Mẹ nó, tên này chọc phải tổ kiến lửa rồi.

“Anh đợi chút, em đến ngay đây!” Yêu Nghiệt Hoành Hành vội vàng thu cần câu lại, đang định chạy về trong thành.

Vương Vũ nói: “Thôi khỏi đi, Atlanta cách chỗ này mấy giờ đồng hồ liền, anh chơi game không cần nạp thẻ chắc, gửi tin nhắn cho thuộc hạ của chú là được rồi.”

“Dạ, dạ được!” Yêu Nghiệt Hoành Hành dạ vâng, vội vội vàng vàng click vào khung chat với Cầm Thú Nho Nhã.



“Tên khốn kia, ngươi ngầu lắm cơ mà? Có tin ông nội mi làm mi cả đời không ra được khỏi đó không?”

Lúc này Cầm Thú Nho Nhã đang dẫn đám người Tam Văn Mặc Ngư chặn đứng điểm sống lại, không ngừng khiêu khích Vương Vũ.

Mọt Sách Nhỏ Bé bị Cầm Thú Nho Nhã dọa cho khiếp vía, cậu ta sầu não nói: “Ngưu huynh, bọn họ nói được làm được đó.”

Vương Vũ cười nói: “Yên tâm đi, một lát nữa ngươi không ra hắn ta sẽ phải quỳ xuống cầu xin ấy chứ.”

Vương Vũ vừa nói dứt câu, bên kia Cầm Thú Nho Nhã bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Yêu Nghiệt Hoành Hành.

“Có phải ngươi đang chặn một Võ sư lại ở thành Hy Vọng không?” Yêu Nghiệt Hoành Hành hỏi với khí thế hừng hực sát khí.

“Đúng đúng đúng!” Cầm Thú Nho Nhã nhìn thấy tin nhắn của Yêu Nghiệt Hoành Hành bèn vội vàng trả lời lại: “Tên khốn đó mạo danh ngài giương oai tác quái ở thành Hy Vọng, hiện giờ đã bị ta chặn lại rồi, lão đại ngài nói xem muốn hắn ta chết thế nào?”

“Vớ vẩn!” Yêu Nghiệt Hoành Hành nghe thế tức giận mắng: “Mau nhường đường cho ta!”

“...”

Cầm Thú Nho Nhã vốn tưởng rằng hắn ta tóm được kẻ mạo danh người của Tung Hoành Thiên Hạ thì sẽ được tính công, ai mà ngờ lúc này lại bị Yêu Nghiệt Hoành Hành mắng cho tối mặt tối mũi thế này.

“Lão đại, hắn ta mạo danh ngài mà.” Cầm Thú Nho Nhã lại gửi một tin nhắn tới để xác nhận lại.

“Mạo danh ông nội mi chứ mạo danh! Mẹ nó, ngươi rước việc cho ta đấy hả!” Yêu Nghiệt Hoành Hành gắt lên: “Đó là anh trai ta, mau lui ra cho ta!”

“Anh, anh trai ngài? Ngài không nói đùa đấy chứ…” Lần này Cầm Thú Nho Nhã ngu cả người luôn.

Từ trước tới nay, có hai loại người tuyệt đối không được động tới trong công việc, anh em của ông chủ và em vợ của sếp… Lần này đắc tội với anh ruột của ông chủ, bỗng nhiên Cầm Thú Nho Nhã cảm thấy sự nghiệp tương lai của hắn ta đã hoàn toàn u ám.

“Ngươi thấy ta giống đang nói đùa với ngươi lắm hả? Mau nhường đường cho hắn ta đi, còn nữa nhớ xử lý sạch sẽ đám người của Cuồng Lang, nếu không ta chém ngươi!” Yêu Nghiệt Hoành Hành uy hiếp.

Cầm Thú Nho Nhã liếc Vương Vũ đang khoanh tay cười lạnh bên trong điểm sống lại một cái, lại hỏi tiếp: “Nếu hắn ta không đi thì ta phải làm sao?”

Yêu Nghiệt Hoành Hành đáp lại: “Hắn ta không đi, ta cũng chém ngươi!”

“Ông chủ làm việc quả nhiên công bằng!” Cầm Thú Nho Nhã khóc không ra nước mắt trả lời lại một câu rồi đóng khung chat, sau đó hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Vương Vũ.

Đám người Tung Hoành Thiên Hạ đứng bên ngoài điểm sống lại thầm kinh ngạc với lòng dũng cảm của Cầm Thú Nho Nhã, không ngờ hắn ta lại dám tiếp cận tên phát rồ kia.

“Đại lão, mời ngài đi ra…” Cầm Thú Nho Nhã bước tới trước mặt Vương Vũ xong, hắn ta bất lực nói.

“Hự…” Cầm Thú Nho Nhã vừa nói ra câu này, tất cả mọi người bên phía Tung Hoành Thiên Hạ đều suýt té xỉu, đến cả Mọt Sách Nhỏ Bé cũng bị Cầm Thú Nho Nhã làm cho giật cả mình, cậu ta kéo kéo Vương Vũ nói: “Ngưu huynh đừng nghe hắn ta, nhất định là có bẫy đó.”

“Cầm Thú, mẹ nó ngươi bị ngu à, sao lại thả hắn ta đi? Mối thù của công hội chúng ta còn chưa báo xong mà!” Tam Văn Mặc Ngư nghe thế giận tím mặt, hắn ta chỉ vào mặt Cầm Thú Nho Nhã mà mắng.

“Ngại quá!” Cầm Thú Nho Nhã nhún nhún vai tỏ vẻ xin lỗi Tam Văn Mặc Ngư, ngay sau đó Tam Văn Mặc Ngư và mấy thành viên cốt cán khác của Cuồng Lang vừa gia nhập vào Tung Hoành Thiên Hạ đã nhận được thông báo của hệ thống: Bạn đã bị Cầm Thú Nho Nhã đá khỏi công hội.

“Mẹ nó, Lăng Hoành Vũ, ngươi đùa ta đấy à?” Tam Văn Mặc Ngư cuống lên rồi, thậm chí còn gọi thẳng tên ngoài đời của Cầm Thú Nho Nhã ra nữa.

“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm mà, huynh đệ, ngày khác ta sẽ mời ngươi một bữa cơm, hôm nay thì xin lỗi nhé!” Nói xong, Cầm Thú Nho Nhã vẫy tay với thuộc hạ kế bên, Tam Văn Mặc Ngư còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người chơi của Tung Hoành Thiên Hạ loạn đao chém chết.

Chuyện cười, bên trong điểm sống lại là anh trai của ông chủ, bây giờ tìm được một công việc khó đến mức nào chứ, Cầm Thú Nho Nhã cầm được đồng lương cao như vậy ở Tung Hoành Thiên Hạ đã khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ, sao hắn ta có thể mất đi công việc này vì những người khác được?

“Chuyện… chuyện này là sao?” Nhìn bên ngoài điểm sống lại Tung Hoành Thiên Hạ bỗng nhiên trở mặt với Tam Văn Mặc Ngư, Mọt Sách Nhỏ Bé hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra.

“Không có gì!” Vương Vũ cười cười nói: “Vừa nãy ta mới đánh tiếng với lão đại của bọn họ.”

“Ngươi quen lão đại của bọn họ thật ư?” Mọt Sách Nhỏ Bé ngạc nhiên tới mức suýt nữa rơi mất cằm, lúc mới đầu Mọt Sách Nhỏ Bé nghe Vương Vũ nói người kia là lão đại của Tung Hoành Thiên Hạ, cậu ta còn tưởng là Vương Vũ khoác lác.

“Đương nhiên, ông chủ của bọn họ là em trai ta!”

Mọt Sách Nhỏ Bé: “...”


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment