Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 971 - Chương 973: Cọng Lông Thần Thánh

Trang 486# 2

 

 

 

Chương 973: Cọng Lông Thần Thánh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Vương Vũ không phải loại người nắm lý không buông, nếu Cầm Thú Nho Nhã đã nhận thua, Vương Vũ cũng sẽ không truy cứu hành vi của đám người Cầm Thú Nho Nhã.

Cho dù có muốn truy cứu, Mọt Sách Nhỏ Bé cũng chỉ là bị đánh một trận mà thôi, cũng không gặp tổn thất gì, còn bên phía Tung Hoành Thiên Hạ và cả Cầm Thú Nho Nhã nữa cũng đã bị chết mấy người, coi như hai bên hòa nhau, dù sao Vương Vũ vẫn phải nể mặt Yêu Nghiệt Hoành Hành.

Giải quyết xong chuyện thành Hy Vọng, Vương Vũ bước lên tàu bay về thành Dư Huy.

Còn về phần Mọt Sách Nhỏ Bé, cậu ta lựa chọn ở lại thành Hy Vọng.

Hiện giờ người của Tung Hoành Thiên Hạ đều đã biết thân phận của Vương Vũ, có lẽ cũng sẽ không có ai làm khó Mọt Sách Nhỏ Bé nữa.

Trở về thành Dư Huy, chuyện đầu tiên Vương Vũ làm là chạy thẳng tới tiệm thợ rèn.

Thợ rèn già Simba ra vẻ nửa sống nửa chết kia, nhìn thấy Vương Vũ tới ông ta cũng chỉ khẽ nhấc mắt lên mà không tỏ thái độ quá nhiều.

“Ta làm xong nhiệm vụ rồi!” Vương Vũ lấy Tượng Thần Chi Hồn ra, hắn nói với Simba.

“Ừm, thế thì phiền ngươi giúp ta gửi nó cho Alicia.” Simba uể oải ỉu xìu nói.

“Chuyện này thì khỏi cần ngài nhắc.” Vương Vũ bĩu môi nói: “Thế còn phần thưởng của ta đâu?”

Lúc ban đầu Vương Vũ đã thỏa thuận rõ với Simba, hắn làm xong nhiệm vụ, Simba sẽ giúp Vương Vũ nâng cao cấp bậc nghề nghiệp phụ.

“Phần thưởng?” Simba ngúng nguẩy lắc đầu nói: “Phần thưởng gì cơ?”

“Ông nói cái gì? Đương nhiên là giúp ta nâng cao cấp bậc nghề nghiệp phụ rồi.” Vương Vũ tức lên, cái ông NPC này sao lại học được thói quỵt nợ thế không biết?

“Chuyện này à…” Simba cười nói: “Ta quên mất không nói cho ngươi biết, thuật Ma Luyện là bí thuật của tộc Titan thượng cổ, cấp bậc cao nhất chỉ đến cao cấp mà thôi… Lúc đó ta nói với ngươi là ta sẽ giúp ngươi tăng cấp bậc nghề nghiệp phụ lên cấp cao nhất, hiện giờ ngươi đã ở cấp cao nhất rồi, còn tìm ta làm gì nữa.”

“Mẹ...!!”

Dù Vương Vũ có tính cách tốt đến mức nào thì nghe Simba nói vậy cũng suýt nữa phun ra lời thô tục, ông già này lại chơi cái trò đố chữ ấy, hack mất phần thưởng đã tới tận tay hắn.

Lần đi làm nhiệm vụ này Vương Vũ làm không hề thoải mái chút nào, không chỉ bị người chơi truy đuổi, mà còn bị BOSS siêu cấp cấp 100 truy sát nữa, đúng là có thể dùng cụm từ cửu tử nhất sinh để hình dung.

Vương Vũ cũng đã chơi game được một thời gian rồi, tất nhiên hắn không phải là cậu trai non tơ mơ mơ màng màng lúc đầu nữa, lúc này sao hắn có thể cam tâm tình nguyện làm không công cho hệ thống?

Thấy Simba chơi trò vô lại, Vương Vũ cũng không để yên, hắn híp mắt quan sát Tượng Thần Chi Hồn trong tay rồi cười nói: “Cũng được thôi, nếu ta đã không có phần thưởng, vậy thì ta lấy tạm cái Tượng Thần Chi Hồn này vậy, ta thấy cũng đẹp lắm, để lại dùng chơi.”

Simba nghe thế đôi mắt khẽ nheo lại, sắc mặt ông ta bỗng hòa hoãn nói: “Vật phẩm nhiệm vụ, ngươi giữ nó lại làm gì? Ngươi lại không thể dùng nó.”

“Đẹp mà.” Vương Vũ quan sát Tượng Thần Chi Hồn trong tay nói: “Giờ người chơi nữ thích mấy thứ sáng lấp lánh thế này lắm, ta nghĩ ít nhất cũng bán được tầm năm trăm vàng đó, đủ phí đi đường cho ta rồi.”

Nhìn thấy nét mặt Vương Vũ không giống giả bộ, ông già Simba này cũng cuống lên rồi, ông ta vội vàng nói: “Ai da, ngươi xem ta hồ đồ không này, vừa rồi ta uống nhiều quá, ngươi vừa hỏi gì ấy nhỉ? Phần thưởng đúng không?”

“Ừm! Phần thưởng.” Vương Vũ gật đầu.

Simba nói với vẻ hơi bất lực: “Thuật Ma Luyện đó ấy à, thực sự đã tới cấp cao nhất rồi, ngươi ép chết ta ta cũng không thể thăng cấp cho nó được, có điều năm đó lúc ta du lịch đại lục có nhặt được thứ này, ngươi xem xem có dùng được không thì lấy?”

Simba vừa nói vừa móc ra một cọng lông vũ trắng muốt.

Nhìn thấy cọng lông vũ trong tay Simba, Vương Vũ giận tím mặt, chỉ vào mặt Simba mà mắng: “Ngươi cái lão già không trượng nghĩa này, ta coi ông là thầy của ta, vất vả chạy một chuyến vì ông, ông lại cho ta một cọng lông?”

Chính xác, Vương Vũ vốn có một chút kháng cự với nhiệm vụ này, hắn đi hoàn toàn là vì nể mặt Simba, ai biết Vương Vũ coi Simba là thầy, NPC này lại không hề có nhân tính, bận rộn cả ngày chỉ để đổi lại một cọng lông, mẹ nó, còn không bằng không cho.

“Đây không phải là cọng lông vũ bình thường, ngươi không cần thì vứt đi, hiện tại đây là thứ đồ tốt nhất trong người ta rồi.” Simba lắc đầu, tỏ vẻ ngươi thích lấy thì lấy, tổ chất thấp như thế, đáng đời lão FA đến già.

“Cần, sao lại không cần?” Vương Vũ cũng quen với đức hạnh của NPC, có còn hơn không có, thế là hắn bèn vươn tay ra nhận lấy cọng lông vũ.

Lông Vũ Thần Thánh: Đạo cụ cực kỳ quý giá, nhặt lấy sẽ kết nối với người sử dụng, không thể giao dịch, không thể đánh mất, không thể tiêu hủy.

Không ngờ lại là đạo cụ ba không…

Thuộc tính của Lông Vũ Thần Thánh vừa hiện ra, Vương Vũ đã không kiềm nén nổi sự kinh ngạc.

Đạo cụ ba không là từ dùng để chỉ những thứ có ba thuộc tính: không thể giao dịch, không thể đánh mất, không thể tiêu hủy, trong Trọng Sinh, chỉ cần mang theo một chữ “không” kia thôi, đó đều là thứ đồ cực kỳ quý giá.

Ví dụ như bảo vật công hội giá trị cao ngất trời vậy, thứ này thuộc về đạo cụ không thể tiêu hủy.

Còn về phần đạo cụ ba không, đó là đãi ngộ mà chỉ có thần khí trong truyền thuyết mới có, từ trước tới nay, cả trò chơi chỉ có lác đác vài món nằm trong tay những công hội lớn.

Vương Vũ thường xuyên giao du với đám cao thủ Toàn Chân Giáo, tất nhiên hắn cũng đã nghe nói tới đạo cụ đỉnh cấp này, không ngờ hắn khó khăn lắm mới kiếm được một đạo cụ ba không vậy mà lại là một cọng lông vũ chưa biết rõ tác dụng, đây mới đúng là “có cái lông gì mà dùng”.

“Cái này dùng làm gì chứ?” Vương Vũ ngắm nghía cọng lông vũ trong tay một hồi, hắn buồn bực hỏi Simba.

Simba lắc đầu nói: “Nếu ta biết nó dùng làm gì thì còn cho ngươi chắc?”

Câu trả lời của Simba rất thành thật, Vương Vũ kìm nén xúc động muốn đánh ông ta một trận, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Vương Vũ vẫn đặt cọng lông vào trong túi, hậm hực rời khỏi tiệm thợ rèn.

Đạo cụ ba không, một khi được kết nối, bán cũng không thể bán, càng đừng nói là ném nữa, rõ ràng là lão già Simba cố ý làm thế.

Bị Simba bày trò như thế Vương Vũ cũng khá là bất mãn, hắn cúi đầu nhìn Tượng Thần Chi Hồn trong tay, Vương Vũ kéo cột bạn tốt ra gửi tin nhắn cho Vô Kỵ: “Ta muốn hack một đạo cụ!”

“Hả? Nói xem chuyện là thế nào?” Vô Kỵ cảm thấy khá bất ngờ với suy nghĩ của Vương Vũ, Vương Vũ chính là ranh giới đạo đức cuối cùng của Toàn Chân Giáo, sao hắn ta cũng sa lầy thế này.

Vương Vũ cũng không giấu giếm, hắn đem chuyện của lão già âm hiểm Simba và tâm cơ kỹ nữ Alicia kể một mạch cho Vô Kỵ nghe.

“Thì ra là vậy…” Vô Kỵ cười híp mắt nói: “Dễ thôi.”

“Làm thế nào?”

“Ngươi đổi vị trí mà nghĩ đi.” Vô Kỵ nói: “Nếu có người theo đuổi bà xã ngươi, bà xã ngươi lại lấy đồ của gã đó tặng cho ngươi để lấy lòng, ngươi có chịu nhận không?”

“Nói nhảm!” Vương Vũ tức giận nói: “Ông đây là loại người ấy à?”

“Thế thì đúng rồi…” Vô Kỵ nói: “Ta nghĩ dù sao thành chủ cũng là bá chủ một phương, cũng sẽ không phải là loại người đó, cụ thể làm thế nào không cần ta phải dạy nữa nhỉ.”

“Vô Kỵ à, mẹ nó, ngươi đúng là cặn bã mà!” Vương Vũ nghe thế không thể không cảm thán.

“Thế này có coi như ngươi khen ta không?” Vô Kỵ cười nói.

“Ngươi nghĩ xem?” Vương Vũ hỏi lại.

“Coi như khen đi!” Vô Kỵ đáp.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment