Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 974 - Chương 976: Nhìn Quen Lắm Rồi!

Trang 488# 1

 

 

 

Chương 976: Nhìn quen lắm rồi!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Quả nhiên Đôi Cánh Thiên Sứ không phải là vật phàm, sau khi Vương Vũ click vào nút sáng tạo, sắc trời cả thành Dư Huy đã lập tức biến đổi.

Bầu trời luôn giữ một sắc hoàng hôn đỏ rực bỗng ngưng tụ lại từng đám từng đám mây tía.

Cùng lúc đó, trong không trung còn vang lên những tiếng ngâm thơ văng vẳng, một ảnh ảo có hình dạng Thiên Sứ như ẩn như hiện xoay quanh trên bầu trời.

“Mẹ nó, đạo hữu phương nào lại tới độ kiếp thế này?”

“Đạo hữu con mợ gì, ngươi không nhìn thấy Thiên Sứ kia à? Phải là Thượng Đế chứ!”

Đám người chơi nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời lập tức tranh luận sôi nổi.

Có thể nói kỹ thuật sáng tạo ra Thần khí này là lần đầu tiên diễn ra trong trò chơi, tất nhiên thành Dư Huy cũng chưa từng trải qua sự kiện ấy, vừa nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời người dân cả thành đã bỏ hết công việc trong tay xuống, bắt đầu chụp ảnh quay video, thuận tiện gọi luôn bạn bè người thân cùng ra xem Thượng Đế.

Trong kênh công hội của Toàn Chân Giáo, đám người này cũng thổn thức không thôi vì hiện tượng lạ trên bầu trời, tất cả đều không kiềm chế được mà thảo luận cực kỳ hào hứng.

“Mọi người đều nhìn thấy rồi chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hệ thống sắp ra nhiệm vụ hoạt động, nhưng còn gần một tuần nữa mới đến tiết Thanh Minh mà?” Xuân Tường cau mày lẩm bẩm.

Để thu hút một số lượng lớn người chơi online, thông thường trò chơi sẽ triển khai nhiệm vụ hoạt động dựa theo các ngày lễ, đương nhiên trước khi nhiệm vụ hoạt động được đưa ra, người chơi đều sẽ được tuyên truyền trước một vài điều cơ bản, điều này đã trở thành thói quen rồi.

Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: “Không phải đâu, vừa nãy ta đã hỏi những người chơi của chủ thành khác rồi, cảnh tượng kỳ lạ này chỉ xuất hiện ở thành Dư Huy thôi, hơn nữa cho dù có là tiết Thanh Minh thì trên trời cũng không nên xuất hiện Thiên Sứ chứ.”

Chính xác, tiết Thanh Minh là ngày lễ của Trung Quốc, cho dù có cố nhét nó vào game online phương Tây thì cũng không nên xuất hiện Thiên Sứ mới đúng.

“Đạo Tuyết, ngươi có chắc chỉ có thành Dư Huy chúng ta mới nhìn thấy không?” Vô Kỵ sờ sờ cằm hỏi.

Danh Kiếm Đạo Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy! Ta đã hỏi mười mấy người bạn, Thánh thành cũng không xuất hiện cảnh tượng này.”

Thánh thành là chủ thành lớn nhất của giáo hội Quang Minh, đến cả Thánh thành cũng không thấy hiện tượng gì lạ, vậy thì đương nhiên khỏi cần nói tới những chủ thành khác.

“Chẳng lẽ là do lão Ngưu đang táy máy chân tay?” Nói đến đây, Vô Kỵ lập tức phản ứng lại.

Cả đám nghe thế cũng ngẩn hết ra.

Mẹ nó,trong cả trò chơi kẻ có thể làm to chuyện đến mức này chắc cũng chỉ có ông nội này mà thôi.

Nghĩ đến đây, cả đám vội vàng xông tới hỏi Vương Vũ trong kênh công hội: “Lão Ngưu ngươi đang làm gì thế? @Thiết Ngưu.”

Bên kia, cột sáng tạo của Vương Vũ còn đang trong trạng thái load, hắn không thể rời khỏi bàn thao tác được, thấy có người kêu mình hắn mới mở khung chat ra đáp lại một câu rất chi là thần bí: “Nói ra chắc các ngươi cũng không tin, ta đang rèn Thần khí!”

Cả đám nghe vậy rơi lệ đầy mặt đáp lại: “Chúng ta tin… chúng ta tin mà.”

Mẹ nó, quả nhiên là do tên nhãi này gây ra.

Đối với khả năng gây chuyện của Vương Vũ, bây giờ đám người Toàn Chân Giáo đã tâm phục khẩu phục lắm rồi.

Là thổ phỉ kiêm lưu manh trong truyền thuyết, trình độ gây chuyện của đám người Toàn Chân Giáo này ai ai cũng cao siêu, cho đến khi gặp phải Vương Vũ, bọn họ mới biết cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài giỏi hơn.

Tên này không chỉ có sở trường gây chuyện, yêu thích gây chuyện, hơn nữa mỗi lần ra tay là kinh thiên động địa, thực sự khiến đám lưu manh thổ phỉ này cũng không dám tưởng tượng…

Lần này lại còn làm ra Thiên Sứ với thần tích nữa chứ.

Đúng là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy mà.

Đừng nói bây giờ Vương Vũ tự rèn ra Thần khí, cho dù Vương Vũ có nói mình đang đánh mông thần Quang Minh đi chăng nữa, mọi người cũng lựa chọn tin tưởng hắn vô điều kiện.

Do đang sáng tạo Thần khí nên thời gian load sáng tạo dài hơn thời gian rèn bình thường rất nhiều, qua gần ba phút sau, Vương Vũ mới load xong được.

Đúng lúc này, Thiên Sứ và tiếng ngâm thơ trên bầu trời bỗng biến mất, một luồng Thánh quang giáng từ trên trời xuống, xuyên qua vầng mây tía phủ đầy bầu trời rơi xuống bàn thao tác của Vương Vũ tại tiệm thợ rèn.

Cùng lúc đó, âm thanh thông báo chung của hệ thống cũng vang lên.

“Người chơi Thiết Ngưu trải qua nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng đã đột phá đỉnh cao nghề nghiệp phụ, lĩnh ngộ được sức mạnh sáng tạo, tạo ra món Thần khí đầu tiên được chính tay người chơi rèn trong Trọng Sinh - Đôi Cánh Thiên Sứ, tên của hắn sẽ được chúng ta nhớ mãi.”

Quy tắc cũ, thông báo Thế Giới liên tục phát ba lần, chẳng mấy chốc tin tức Vương Vũ rèn ra Thần khí đã lan đến khắp mọi ngóc ngách trò chơi.

“Thần khí!! Mẹ nó, không hổ là đại thần Thiết Ngưu của ta, hắn lại rèn ra một món Thần khí! Nghe tên đã thấy cực kỳ trâu bò rồi!”

Hiện giờ Vương Vũ có mức độ nổi tiếng cực cao trong lòng người chơi.

“Má nó, lại là tên Thiết Ngưu kia, tên này bật autohack à? Ông đây vất vả lắm mới luyện đầy được Thợ rèn cao cấp, thế mà hắn đã rèn ra Thần khí rồi.”

Cao thủ mà, có người hâm mộ thì cũng có người ghen ghét.

“Đây là anh ta, biết chưa hả? Đây là anh trai ta! Sau này đi gây chuyện thì mở to mắt ra nhìn hộ ta cái, không thằng nào được chọc vào hắn rõ chưa!” Yêu Nghiệt Hoành Hành chỉ vào thông báo trên đầu rồi ra vẻ làm màu với đám thuộc hạ.

Đương nhiên, kinh ngạc nhất vẫn là những người đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Vương Vũ.

Đặc biệt là lão đại Độc Cô Cửu Thương của Thiên Hạ Mạt Thế, cái tên coi Toàn Chân Giáo là kẻ thù không đội trời chung, lúc này gã đang mắng ầm cả lên: “Mẹ nó, thân thủ đã vô địch rồi giờ lại còn biết rèn Thần khí, còn có chuyện nào mà tên đó không làm nổi nữa không?”

“Có chứ, hắn ta không thể sinh con được.”

“Cút!”



Nói tóm lại, thông báo này vừa xuất hiện đã lại khiến thế giới trò chơi được một phen náo loạn.

Phải biết rằng vừa mới đây thôi Vương Vũ đã được “lên tivi” nhờ ngồi vào chức thành chủ, giờ lại được “lên tivi” lần hai nhờ rèn ra Thần khí.

Trong trò chơi này, được thông báo bởi hệ thống không phải là một chuyện dễ dàng, cho dù có là người chơi cao thủ thì một tháng lên được thông báo hệ thống một lần đã xem như may mắn lắm rồi, giờ một ngày Vương Vũ lên thông báo thế giới những hai lần, mẹ nó, biết tìm ai đòi lại công lý đây.

Bỏ chuyện làm thành chủ sang một bên, bởi vì dù sao sớm hay muộn người chơi cũng sẽ được làm, đây chỉ là vấn đề thời gian, nó cũng giống như trụ sở công hội mà thôi, ngoài việc được cái danh hão ra thì chẳng còn gì khác, chỉ cần có đủ thế lực thì làm thành chủ là chuyện trong tầm tay.

Huống chi thích thú với việc làm thành chủ này cũng chỉ có mấy công hội lớn kia, còn thứ người chơi bình thường coi trọng nhất vẫn là thực lực và trang bị, họ không quan tâm nhiều tới việc ai lên làm thành chủ.

Thông báo Vương Vũ rèn ra Thần khí vừa xuất hiện, có thể xem như đã thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.

Mục đích của việc chơi game là để làm gì? Chẳng phải là vì trang bị và cấp bậc hay sao, nếu không chẳng lẽ lại muốn tìm đối tượng trong một cái thế giới mô phỏng đến “giao phối” cũng không thể này?

Cấp bậc, chỉ cần nỗ lực cày ngày cày đêm chung quy rồi sẽ lên tới đỉnh, nhưng trang bị thì lại phải dựa hoàn toàn vào vận may, đặc biệt là Thần khí, nó là thứ có thể gặp chứ không thể cầu.

Cả thế giới trò chơi cũng chỉ có bấy nhiêu tài nguyên không thể tái sinh, người chơi bình thường cũng không dám mơ ước xa vời.

Thế mà bây giờ lại có người rèn ra Thần khí, mẹ nó… đám người chơi bị sốc tới mức độ nào khỏi cần nghĩ cũng biết.

Ngược lại, bình tĩnh nhất lúc này lại là người chơi thành Dư Huy, có vẻ như do đã nhìn quen việc Vương Vũ đi khắp nơi tác oai tác quái, mọi người vốn còn thấy kinh ngạc tại sao trên bầu trời thành Dư Huy lại xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, nhưng ngay khi họ nhìn thấy thông báo của hệ thống, kinh ngạc cũng biến thành “thì ra là vậy” và “đương nhiên”.

Thì ra là Ngưu thần… Ta còn tưởng là ai cơ.

Mọi người cảm thán một câu xong rồi lại tiếp tục làm việc của mình, như thể mọi thứ đều chưa xảy ra.

Chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta đã nhìn quen lắm rồi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment