Trang 495# 1
Chương 990: Đối thủ là ai?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Phòng ngự là điển hình của kiểu chiến đấu chỉ có thể chịu không thể chạy. Cũng giống như bi kịch của tất cả các nghề nghiệp Tank khác, sức phòng ngự của Doãn Lão Nhị hoàn toàn không thể chê, nhưng khả năng chạy trốn lại cực kỳ thiếu hụt.
Ngày trước Toàn Chân Giáo bị đuổi giết, hai người chạy trốn khốn khó nhất chính là Doãn Lão Nhị và Vô Kỵ.
Sau khi Vô Kỵ có Phi Hành Thuật, khuyết điểm này về cơ bản đã được bù đắp, còn lại Doãn Lão Nhị vẫn chỉ có một kỹ năng lao lên là Va Chạm đáng thương như vậy.
Trước kia Doãn Lão Nhị thường xuyên đi cùng với Bao Tam, hai người một thủ một công, việc chạy trốn không thành vấn đề. Về sau lại có Minh Đô, có thể sử dụng kỹ năng đưa họ lên thẳng nóc nhà.
Hiện tại Doãn Lão Nhị lại lẻ loi một mình, chân không ngắn lắm nhưng không có đầu ra, đơn đấu còn có thể, ở trạng thái bị người ta bao vây thì cực kỳ khó chạy trốn.
"Ách..." Thấy tin của Doãn Lão Nhị, mọi người đều sững sờ.
Phải ha, sao lại quên mất điều này.
"Lão Nhị, ngươi ở đâu? Giờ chúng ta tới cứu ngươi!" Mọi người vội vàng xác nhận tọa độ của Doãn Lão Nhị, muốn tới trợ giúp.
Doãn Lão Nhị trả lời: "Ở cửa đấu trường! Mau tới, con mẹ nó ta sắp không chống đỡ nổi rồi!"
"Chờ chút! Ta ở gần đó, tới ngay đây!” Doãn Lão Nhị vừa nói xong, Vương Vũ lên tiếng ngay trong kênh công hội.
Không đợi Doãn Lão Nhị hồi phục, ngay sau đó, một bóng người cao lớn khôi ngô liền xuất hiện trên nóc nhà đối diện chỗ Doãn Lão Nhị. Khí thế cao như vậy, ngoại trừ Vương Vũ tuyệt đối không có người thứ hai.
Giờ phút này Doãn Lão Nhị đã bị người ta vây đánh ở góc tường. May mà trong tay Doãn Lão Nhị là lá chắn thần khí, lại có một lá chắn dự bị cực kỳ trâu bò. Tuy rằng bị người ta vây quanh nhưng tinh thần vẫn xán lạn như cũ.
"Lão Ngưu, bên này! Mau làm thịt mấy tên này đi!"
Thấy Vương Vũ, Doãn Lão Nhị không thèm đếm xỉa sự tới sự tấn công của đám người kia, vừa cao giọng la lên vừa vẫy vẫy tay với Vương Vũ ở trên nóc nhà.
"? ?"
Nghe thấy Doãn Lão Nhị nói, đám người đang bao vây tấn công Doãn Lão Nhị hơi sững sờ, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Vương Vũ đã ở phía sau cách đó không xa.
Đám người ngừng tay, nhìn thoáng qua xunh quanh, lại mình qua Vương Vũ lẻ loi một mình, không khỏi hai mắt nhìn nhau.
"Chỉ một?"
"Một!"
"Võ sư?"
"Chắc vậy!"
"Đéo đỡ được! Cái đéo gì vậy!"
Thấy cứu binh của Doãn Lão Nhị chỉ có một mình Vương Vũ, hơn nữa lại là một Võ sư chả đáng để tâm, rốt cuộc mấy tên này chả thèm liếc Vương Vũ đến một cái, xoay người tiếp tục tấn công Doãn Lão Nhị.
Đến lúc đó Vương Vũ mới lên tiếng, nói: "Không muốn chết cứ tiếp tục!"
"Ui a! Thằng oắt này còn rất ngông cuồng nha, cùng nhau trừng trị nó!”
Vừa nghe lời này của Vương Vũ, mấy tên này lập tức không vui, thầm nghĩ thứ phế vật Võ sư như ngươi giả vờ cái gì, để lại cho ngươi một mạng, cho ngươi thể diện mà còn không cần, vậy đừng trách bọn ta không khách sáo.
Nghĩ thế, Chiến sĩ cầm đầu vung trường kiếm trong tay lên, một cái "Trọng Trảm" hướng về phía Vương Vũ.
Mắt thấy Vương Vũ sắp bị chém trúng, lúc này Vương Vũ đột nhiên tiến lên một bước, đến đối mặt cùng Chiến sĩ này, dùng tay phải quay lại móc một cái, móc vào chuôi kiếm của Chiến sĩ.
Sự xuất hiện bất ngờ của Vương Vũ làm Chiến sĩ này hoảng sợ, trường kiếm trong tay bỗng chốc không ổn định, bị Vương Vũ đánh buông tay. Trường kiếm bay sát gò má của Vương Vũ, văng ra nằm trên mặt đất phía sau cách đó không xa.
Cùng lúc đó, Vương Vũ nhận được nhắc nhở của hệ thống.
[Đội ngũ của người chơi "Nhị Giai Đường" phát động tấn công đối với bạn, bạn có...]
"Ngươi...!!"
Cái này gọi là vừa ra tay liền biết có lành nghề không, chỉ một chiêu của Vương Vũ, đồng đội của Nhị Giai Đường đã lập tức kinh sợ vô cùng.
Đám người kia cũng không yếu ớt, cũng thường giao tiếp với không ít các cao thủ hàng đầu, thao tác nào cũng đều nghe tới, nhưng chiêu thức trực tiếp đoạt binh khí trong tay người khác như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Vương Vũ bên này thật sự không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ đã biết người tấn công mình là ai, Vương Vũ cũng không hề nể nang nữa. Duỗi mạnh cánh tay phải cách Nhị Giai Đường phía trước không xa, trực tiếp chộp lấy cổ Nhị Giai Đường.
Nhị Giai Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị Vương Vũ dùng Mãnh Hổ Quyền đánh cho dán lên bức tường bên cạnh Doãn Lão Nhị.
Doãn Lão Nhị bị đám người của Nhị Giai Đường đánh hội đồng, lòng đầy căm giận không biết trút vào đâu, thấy Nhị Giai Đường bay đến bên cạnh mình, không nói hai lời, giơ lá chắn đập Nhị Giai Đường choáng váng, sau đó rút dao găm đâm một nhát. Nhị Giai Đường hấp hối, hừ cũng chưa kịp đã bị Doãn Lão Nhị đâm chết tươi.
Những kẻ khác nhìn đồng bọn của mình bị giết, vừa sợ vừa giận, kinh sợ hai người Vương Vũ dám ra tay, lại còn ra tay tàn ác như vậy, tiện tay đã giết mất Nhị Giai Đường.
Nghĩ tới đây, mọi người trực tiếp ra tay tấn công về phía Vương Vũ.
Mấy tên này cũng không biết là công hội gì, tổng cộng có tám người, toàn bộ đều là nghề nghiệp cận chiến. Tám người lôi kéo đội hình, định áp dụng lại đúng cách với Doãn Lão Nhị, dồn Vương Vũ đụng tới chân tường.
Vương Vũ sao lại có thể so sánh với Doãn Lão Nhị, nhìn đám người bao vây, Vương Vũ không hề nao núng sờ soạng phía sau, lôi ra một Thích khách từ trong khoảng không.
"Có mắt!!"
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều kinh hãi, không đợi bọn hắn ổn định lại, Vương Vũ đã ném Thích khách trong tay ra.
Lừa gạt a, cả đám người bị nện một trận.
Vương Vũ theo sát phía sau xông tới trước mặt đám người, một chân Lôi Đình Cước mang theo sấm sét giẫm bành bạch lên bọn họ.
"Lão Ngưu a, may quá ngươi đã tới!"
Doãn Lão Nhị tìm được đường sống trong cõi chết, cực kỳ xúc động, chạy tới muốn tâm sự vài câu cùng Vương Vũ.
Vương Vũ vung tay áo nói: "Đi nhanh đi, chúng ta bị người ta theo dõi, một hội nhiều người tới ta sẽ không chú ý ngươi được."
Nghe Vương Vũ nói vậy, Doãn Lão Nhị vẫn sợ hãi trong lòng đi theo phía sau Vương Vũ hướng về phía nam thành phố, mãi tới khi thấy một tiệm tạp hóa trước mắt mới dừng lại.
Bọn Vô Kỵ đã tới chỗ này từ lâu, lúc này đang chen chúc chà xát trong tiệm tạp hóa.
Một đám người Toàn Chân đứng cạnh một gương mặt quen thuộc, chính là Mario Quay Cuồng, sắc mặt của anh bạn Mario Quay Cuồng này có vẻ không tốt lắm, xem ra đám người kia tới tị nạn mà không được sự đồng ý của lão Mario.
"Lão Ngưu à, ngươi thật không nhân hậu, ngươi muốn đánh chết đánh sống cũng không hề gì nhưng đừng đem lửa đốt tới chỗ này của ta mà..." Mario Quay Cuồng nhìn Vương Vũ, cực kỳ không hài lòng nói.
Vương Vũ cười nói: "Lão Mario à, chúng ta đều nghĩ nơi này của ngươi khá an toàn."
"An toàn thì an toàn, ngươi có thể thu bàn mạt chược của bọn họ lại ư, như thế này ta không cách nào buôn bán được." Mario Quay Cuồng buông tay nói.
"Không thể nào!" Vương Vũ nhìn người ra người vào cửa tiệm nói: "Cũng không thiếu người mà, tiệm này của ngươi rất lớn, không hề thiếu chỗ."
Mario Quay Cuồng buồn bực nói: "Xoa... Bọn họ chơi ta lại không nhịn nổi."
Mọi người: "..."
"Thu vào!" Vô Kỵ vẫy vẫy tay với Minh Đô. Dưới ánh mắt căm tức của mấy người khác, anh ta đẩy từng quân bài xấu của mình vào trong đống bài, sau đó đứng dậy hỏi Vương Vũ: "Thế nào, đã điều tra được ai là người tấn công chúng ta chưa?"
Người của Toàn Chân Giáo luôn luôn chú ý tra tay trước để chiếm lợi thế, cho nên bị một làn sóng phục kích lớn như vậy, ngoài Minh Đô ra cũng không có ai biết là mình bị kẻ nào tấn công.
"Ừm!" Vương Vũ đáp lời: "Kẻ cầm đầu tên là Nhị Giai Đường!"