Trang 495# 2
Chương 991: Có người giở trò sau lưng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Nhị Giai Đường?” Vô Kỵ nghe vậy thì sững sờ..
“Sao thế, ngươi biết à?” Những người khác thấy Vô Kỵ phản ứng như thế đều vội vàng quay đầu nhìn về phía Vô Kỵ.
“Không quen biết...” Vô Kỵ lắc đầu.
“Vậy ngươi ngạc nhiên như thế làm gì?” Đám người đồng loạt lườm Vô Kỵ một cái, tay này kêu lớn thế, đám người còn tưởng rằng hắn ta biết kẻ địch là ai chứ.
Vô Kỵ bĩu môi nói: “Phí lời, dựa vào tiếng tăm của chúng ta, loại vô danh tiểu tốt này cũng dám tới tìm chúng ta gây phiền phức, các ngươi không cảm thấy kỳ quái à?”
“Móa nó, ngươi còn biết xấu hổ hay không hở!” Nghe Vô Kỵ nói như thế, không chỉ đám người của Toàn Chân Giáo, ngay cả Mario Quay Cuồng cũng phải giơ ngón tay thối lên với Vô Kỵ.
Đúng là danh tiếng của Toàn Chân Giáo không nhỏ, nhưng chủ yếu là ác danh, mặc dù ở trong Trọng Sinh, đám người Toàn Chân Giáo không ít lần lên tivi, nhưng qua nhiều năm như vậy quan điểm của mọi người về Toàn Chân Giáo đã ăn sau vào máu rồi.
Một đám người cũng chỉ có mấy người mà thôi, công hội nhỏ thì chẳng có gì, không thể đắc tội với đám người kia, công hội lớn thì đương nhiên sẽ giầy xịn không giẫm vào phân chó, chẳng thèm quan tâm đến những kẻ này, xét đến cùng, trong mắt những người tầm thường thì Toàn Chân Giáo cũng chính là một đám ô hợp khó quấn mà thôi, về phần bảo là không ai dám chọc bọn họ, chỉ đơn thuần là huênh hoang khoác lác mà thôi.
Ở đây lại không phải thành Dư Huy, hiện tại nhóm người Toàn Chân Giáo nắm giữ phương pháp thu thập mảnh vỡ có năng suất cao nhất trong game, đừng nói bọn họ chỉ có mười mấy người, cho dù là một công hội lớn thì lúc này cũng bị người nhằm vào.
Lúc này Minh Đô đột nhiên nói: “Nếu không có ai biết về Nhị Giai Đường, vậy còn Tế Nhật Hà Quang kia thì có người nào biết không?”
Tế Nhật Hà Quang này chính là Đạo tặc đã đánh lén Minh Đô.
“Không quen biết...” Đám người thi nhau lắc đầu.
Chế độ chơi hoàn toàn mới của Trọng Sinh đã tạo ra vô số cao thủ mới, có rất nhiều người mà người của Toàn Chân Gáo không quen biết cũng là chuyện hết sức bình thường.
Đúng lúc này Mario Quay Cuồng lại nói: “Cái tên này ta đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải, có phải phía sau hắn còn có một nữ Chiến sĩ tên là Tứ Nguyệt Như Ngọc?”
“Đúng là có một nữ Chiến sĩ, nhưng không biết tên là gì.” Minh Đô lập tức trả lời.
Nữ Chiến sĩ này giống y như một tên đàn ông vậy, cực kỳ cá tính, đến tận bây giờ Minh Đô hãy còn nhớ như in.
“Vậy thì không sai rồi, người này là lão đại của công hội Kim Ngọc Mãn Đường ở thành Lăng Tiêu, cũng là cao thủ lâu năm, mọi người có nghe nói về Kim Hà Tế Nhật và Ngọc Thụ Lâm Phong chưa?” Mario Quay Cuồng nói.
“Hóa ra là hai vợ chồng bọn họ...” Nghe Mario Quay Cuồng nói như thế, đám người Toàn Chân Giáo cũng nhớ ra.
Trước đây trong thế giới game đúng là có một đôi cao thủ như thế, có người nói ngoài đời thật họ cũng là vợ chồng, thực lực của hai người này như thế nào thì tạm thời không bàn tới, bởi vì hợp vợ chồng khá là hiếm, thế nên danh tiếng của họ cũng không kém so với Toàn Chân Giáo ngày xưa bao nhiêu.
Trong đám người của Toàn Chân Giáo, ngoại trừ Vương Vũ ra, còn lại đều là những kẻ thông hiểu về game, biết về hai người này cũng là chuyện bình thường.
“Vậy tại sao hắn không dùng nick lúc đầu?” Minh Đô tỏ vẻ xem thường, tên nick trong thế giới game chính là chiêu bài, chiêu bài càng lão làng chứng tỏ thực lực càng cao.
“Còn có thể là vì sao, bị cướp tên chứ sao.” Mario Quay Cuồng nói.
Khi Trọng Sinh vừa đưa ra bản thử nghiệm, số lượng người chơi đăng nhập cùng lúc cũng đạt đến con số ngàn vạn, mà ID của hai người này cũng coi như có danh tiếng, người hâm mộ bọn họ khẳng định là có không ít, bị cướp mất tên nick cũng là chuyện bình thường.
“Không ngờ bọn họ cũng chơi công hội?” Vô Kỵ vuốt cằm nói với vẻ không ngờ.
Từ trước đến giờ hai vợ chồng này luôn tự xưng là “Thần Điêu Hiệp Lữ”, thường độc lai độc vãng làm độc hành hiệp, không ngờ khi chơi kiểu game hoàn toàn mới thì lại tạo dựng cả công hội.
Mario Quay Cuồng nói: “Đúng đấy, hai người này không chỉ chơi công hội, hơn nữa còn chơi cũng không tệ đâu, có người nói hiện nay công hội của bọn họ là lớn nhất thành Lăng Tiêu.”
“Uầy, đúng là rất có thành tựu đấy...” Vô Kỵ thoáng sững sờ quay đầu hỏi Mario Quay Cuồng: “Làm sao ngươi biết rõ ràng thế?”
Mario Quay Cuồng nói: “Trước khi các ngươi tới thì hắn đã mua thuốc của ta.”
Đám người: “...”
Chẳng trách người ta nói tửu lâu chính là đài phát thanh, xem ra Mario Quay Cuồng mở được một cửa hàng mà đã có thể điều tra gốc rễ tổ tông mười tám thế hệ của người ta.
“Nếu nói như vậy, không phải chỉ có một công hội phục kích các ngươi đúng không.” Lúc này, Vương Vũ tổng kết một câu.
Mấy người Nhị Giai Đường cũng không phải người chơi của Kim Ngọc Mãn Đường, chỉ căn cứ vào lời miêu tả của mọi người, thực lực của những người phục kích bọn họ không đồng đều ...
Người có thực lực cao, lại có thể mạnh mẽ chống đỡ ma pháp Thánh Kỵ của Minh Đô, còn người có thực lực cách cả mười dặm dùng một đội cận chiến vây công Doãn Lão Nhị, thế mà vẫn không thể giết chết đám Doãn Lão Nhị.
Đương nhiên, thực lực cụ thể của đối phương có khả năng có quan hệ đến thói quen khoác lác của đám người Toàn Chân Giáo này, thế nhưng chênh lệch giữa những người này thật sự không thể nghi ngờ, nếu chỉ có một công hội phục kích, khẳng định đều sẽ chọn những người đáng tín cậy đến, mặc dù chỉ vây công một người cũng không khả năng sẽ có chênh lệch như vậy.
“Ừ...”
Nghe Vương Vũ kết luận như thế, tất cả mọi người đều gật gật đầu, tuy Vương Vũ kết luận quá đúng, nhưng Vương Vũ nói hai chữ “các ngươi” lại khiến mọi người cảm thấy không có tôn nghiêm, người phe mình coi người phục kích mình thành đối thủ, mà Vương Vũ người ta căn bản lại không thèm để ở trong lòng... Có thể thấy được chênh lệch thực lực trong Toàn Chân Giáo cũng không nhỏ đâu...
“Xem ra khẳng định là có người ở phía sau phá rối.” Vương Vũ suy nghĩ một chút lại nói.
“?”
Lần này đám người lại không hiểu lời hắn nói.
“Không sai!” Vô Kỵ nghe vậy thì kinh ngạc liếc Vương Vũ một cái rồi gật đầu nói: “Suy nghĩ của lão Ngưu cũng giống như ta.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Mario Quay Cuồng không hiểu gì hỏi lại.
“Ngươi suy nghĩ một chút đi, vì sao lại có nhiều công hội vô duyên vô cớ công kích chúng ta như vậy?” Vô Kỵ hỏi.
“Không phải là do các ngươi có phương pháp nâng cao hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ sao?” Mario Quay Cuồng nói.
“Đó chỉ là một lý do.” Vô Kỵ cười lạnh nói: “Nếu như chúng ta không quen biết lẫn nhau, ngươi có biết chúng ta xoạt nhiệm vụ ở thành Kinh Cức các ngươi sao?”
“Chuyện này...” Mario Quay Cuồng choáng váng.
Đúng vậy, thành Kinh Cức và thành Dư Huy là hàng xóm, cũng khá quen thuộc với nhau, đại danh của đám người Toàn Chân Giáo ở đây cũng có nghe thấy.
Nhưng dù có như thế, một nhóm người của Toàn Chân Giáo tới đây làm nhiệm vụ, trong mắt người chơi ở thành Kinh Cức cũng chỉ là “đội ngũ thần bí” mà thôi.
Mà đối phương lại không chỉ biết người làm nhiệm vụ là ai, còn có thể xác nhận mục tiêu là một nhóm người Toàn Chân Giáo, vô cùng hiển nhiên trước khi những người này tới đây khẳng định đã nhận được tin tức hoặc là tin nhắn nào đó.
Dù sao chỉ có người biết tài khoản của tất cả mọi người thì mới có thể dùng tiền tìm NPC xác nhận vị trí tọa độ mục tiêu.
“Lẽ nào có người muốn hố các ngươi? Các ngươi có đắc tội với người nào hay không?” Nghĩ tới đây, Mario Quay Cuồng lại quay sang hỏi Vô Kỵ.
Nghe được câu hỏi của Mario Quay Cuồng, đám người Toàn Chân Giáo đồng loạt nở nụ cười.
Vô Kỵ lắc lắc ngón trỏ: “Vấn đề này ngươi hỏi không đúng rồi, xem ra lão Mario ngươi vẫn không hiểu chúng ta, nếu ngươi hiểu rõ chúng ta thì phải hỏi là ‘Chúng ta còn chưa đắc tội với ai’.”
“...”
Mario Quay Cuồng nghe vậy, vẻ mặt ngây ra không hiểu gì.
Mịa, gã đã quên này đám người này không được bình thường, xem ra kẻ thù của Toàn Chân Giáo, ngay cả chính bọn họ cũng không biết là ai ẩn trong bóng tối tính toán chính mình.
“Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cũng không thể cứ ở lại chỗ này chứ...” Ký Ngạo chen một câu.