Trang 496# 1
Chương 992: Bọ ngựa bắt ve
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Có câu nói này rất hay, không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ. Nếu là đối mặt trực diện, đám người Toàn Chân Giáo hoàn toàn không có gì để nói, thế nhưng lại có nhiều công hội giở trò xấu ở trong bóng tối như vậy khiến bọn họ có chút không thoải mái. Bọn họ đều là những kẻ chuyên chơi phục kích nên dĩ nhiên biết hậu quả của việc bị kẻ trộm nhớ thương.
Vương Vũ hoạt động quyền cước một chút rồi nói: "Nếu như các ngươi sợ hãi thì ở chỗ này đánh bài đi. Ta ra ngoài đi dạo một chút."
"Bà mịa nó, ai sợ chứ! Các ngươi đừng cản ta, lão tử bây giờ sẽ đi đến cho bọn chúng một trận!”
Nghe Vương Vũ nói như vậy, đám người lập tức nổi cáu lên, ồn ào kêu gào muốn đi ra ngoài tự tay giết chết kẻ thù. Tuy nhiên bọn cũng chỉ hung hăng phách lối nói ngoài miệng như vậy thôi chứ thân thể lại rất thành thật, đều chỉ nói mà không dám làm.
Vô Kỵ cười khoát tay một cái nói: "Được rồi, mọi người đừng xúc động! Lão Mã này, chiến đội của ngươi còn có ở đó không?"
"Bọn họ đã giải tán từ sớm rồi, ngươi tìm người làm gì? Chẳng nhẽ muốn kêu bọn ta đến giúp ngươi hay sao?" Mario Quay Cuồng thẳng thắn bĩu môi.
Bây giờ Toàn Chân Giáo đang là mục tiêu bị công kích, ngay cả khi người của chiến đội chưa giải tán thì cũng chỉ có mười mấy người mà thôi, giúp đỡ hay không giúp đỡ thì có chỗ nào khác nhau đâu.
"Yên tâm đi, ta sẽ không để các ngươi giúp đỡ vô ích đâu!" Vô Kỵ cười cười nói: "Mảnh vỡ áo choàng ngươi có muốn hay không?"
"Hỏi thừa, ai lại không muốn, giờ đâu đến phiên chúng ta chứ!"
Giọng điệu của Mario Quay Cuồng hết sức bất mãn. Dường như bất kể một thành chính nào cũng đều giống nhau ở điểm các nguồn tài nguyên luôn bị các công hội lớn chiếm giữ, người chơi thường ngay cả một ngụm canh cũng húp không được nên phẫn nộ rất nặng nề.
"Vậy thì tốt, ta sẽ nói cho ngươi cách thức làm nhiệm vụ. Bây giờ ngươi mang đồng đội của mình đi làm nhiệm vụ đi, về phần có thể lấy được bao nhiêu mảnh vỡ thì còn phải xem bản lĩnh của các ngươi." Vô Kỵ thản nhiên nói.
"Chuyện này. . . Ngươi không phải là muốn để chúng ta đi làm mồi nhử đấy chứ?" Mario Quay Cuồng cũng không ngốc, gã ta liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ của Vô Kỵ.
Vô Kỵ cũng không có giấu giấu diếm diếm mà cười nói: "“Ngươi muốn nhận hồi báo thì nhất định phải trả giá. . . Ta nói với ngươi này, hiện tại mảnh vỡ của áo choàng là hàng rất khan hiếm, một thành chính một ngày cũng chỉ có 350 mảnh vỡ."
"350 mảnh…"
Nghe Vô Kỵ nói như vậy, Mario Quay Cuồng cũng bị làm cho kinh sợ: "Ít như vậy sao?"
"Dĩ nhiên, nếu không chúng ta sao phải chạy đến thành Kinh Cức xa như thế này để cày mảnh vỡ chứ." Vô Kỵ nói: "Thế nào, ngươi có làm hay không? Chuyện này. . ."
Mario Quay Cuồng có chút do dự.
Mario Quay Cuồng cũng là một người rất thông minh, là một kẻ hiểu được chỗ nào có lợi chỗ nào có hại. Nếu là lúc thường Mario Quay Cuồng tuyệt đối sẽ không vì mấy mảnh vỡ trang bị mà đi giúp người ta làm mồi nhử, nhưng sau khi nghe nói số lượng mảnh vỡ rất thưa thớt gã ta lập tức thay đổi suy nghĩ.
Người ta thường vẫn nói, đầu cơ kiếm lợi.
Vì sao đồ cổ và tranh chữ đáng tiền? Chính là bởi vì số lượng của chúng vô cùng ít ỏi! Có những thương nhân không hiểu ý nghĩa thực sự của đồ cổ nhưng lại có thể kiếm lợi nhuận từ chúng, thậm chí họ còn có thể rao bán đồ cổ đã tổn hại một phần với giá trên trời. Bởi vậy có thể thấy được cái gọi là vật hiếm thì quý.
Hiện tại, “Trọng Sinh” có khoảng chừng mấy trăm triệu người chơi, một thành chính cũng phải có ít nhất ba đến bốn triệu người, 350 mảnh vỡ phân ra cho ba bốn triệu người đó, tỷ lệ kiểu này là cái dạng gì chứ.
"Phải rồi, 50 mảnh vỡ mới có thể ghép thành một bộ áo choàng." Ngay khi Mario Quay Cuồng còn chưa cảm thấy gì, Vô Kỵ lại bồi thêm một câu.
"Được! Cứ quyết định như vậy đi!"
Câu nói cuối cùng của Vô Kỵ khiến Mario Quay Cuồng triệt để đưa ra quyết định.
Năm mươi mảnh vỡ mới ghép được một bộ áo choàng, nói cách khác sau khi hoạt động kết thúc thì mỗi thành chính cũng chỉ có 21 bộ áo choàng mà thôi.
Thuộc tính của áo choàng tất cả mọi người đã được nhìn thấy trên trang chủ của trò chơi - trang bị Ám Kim còn có thêm hiệu quả Phi Hành, đối với người chơi mà nói đây tuyệt đối là Thần Khí. Sau khi hoạt động kết thúc, giá của mảnh vỡ áo choàng tất nhiên sẽ bị nâng lên giá trên trời. Chết một lần cùng lắm cũng chỉ mất 10% kinh nghiệm mà thôi, so với phần lợi ích có được khi buôn bán thì quả thực chính là tự nhiên kiếm được vàng.
"Để ta đi kêu người…” Mario Quay Cuồng vừa nói vừa kéo ra khung bạn bè nhắn tin cho đám người Mạc Tiểu Bối.
Sau khi nhắn tin xong, Mario Quay Cuồng kỳ quái hỏi Vô Kỵ: "Các ngươi trực tiếp nói cách làm nhiệm vụ cho bọn họ không phải tốt hơn sao?"
"Hừ!" Vô Kỵ cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi nghĩ rằng Toàn Chân Giáo chúng ta bị loại người kia phục kích một lần mà sợ sệt người ta hay sao?"
"Không phải. . ."
Mario Quay Cuồng nghe vậy lập tức hiểu rõ.
Đám người Toàn Chân Giáo này vẫn có tiếng là mềm cứng không ăn. Nếu muốn biết cách xoát các mảnh vỡ ngươi có thể đi tìm người Toàn Chân Giáo mua lại với giá cao, lấy tính cách của đám Toàn Chân Giáo này mà nói, chỉ cần ngươi ra giá đủ cao thì chưa chắc bọn họ đã không nói ra phương pháp làm nhiệm vụ cho ngươi.
Nhưng nếu ngươi giở chiêu trò đùa giỡn trong bóng tối thì đám người kia sẽ không thích chút nào.
Trò chơi thôi mà, chết mấy lần thì có tổn thất là bao chứ. Đám người hung ác rảnh rỗi lại có một bụng ý xấu kia tuyệt đối có đủ kiên nhẫn và can đảm khiêu chiến khiến cho đối thủ ăn đủ thua thiệt.
Công hội có lớn đến đâu cũng có thể lớn hơn Tam Sát Trang sao? Kẻ thù có nhiều đến đâu có thể so sánh với việc bị toàn bộ người chơi truy sát hả?
Những chuyện phá phách như thế này đám người Toàn Chân Giáo cũng không phải chưa từng trải qua. Trước kia họ có năm sáu người mà còn dám tuyên chiến với các công hội lớn đệ nhất trong trò chơi huống chi là hiện tại còn có thêm đồng đội lợi hại hơn gia nhập.
Nếu như thực sự chọc đến đám người này thì cho dù phương pháp làm nhiệm vụ có được công bố trên diễn đàn bọn họ cũng sẽ không thỏa hiệp. Đây chính là khí phách của người Toàn Chân Giáo, một đám dân liều mạng mà.
Dĩ nhiên, Vô Kỵ làm như vậy cũng là có lý do của hắn ta.
Thứ nhất, bọn Mario Quay Cuồng dù sao cũng là bạn bè, người Toàn Chân Giáo từ trước đến nay không bao giờ keo kiệt với bạn bè, coi như là chia nhau hưởng lợi cũng không có vấn đề gì.
Thứ hai, trò chơi này có tất thảy ba trăm thành chính còn đám Mario Quay Cuồng có bao nhiêu người đâu, cho dù có nói phương pháp làm nhiệm vụ cho Mario Quay Cuồng thì cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
Thế nhưng người chơi của những công hội kia thì không giống như vậy. Đám người đó nhiều người rất tồi tệ, có bản chất được đà lấn tới, bọn Vương Vũ nhường một bước thì những người này dám bước tới mười bước, rồi loại chuyện như bức bách người Toàn Chân Giáo giao ra toàn bộ mảnh vỡ thì bọn đó có khả năng dám làm lắm.
Huống chi bây giờ Vô Kỵ còn muốn đám người Mario Quay Cuồng làm mồi nhử thì dĩ nhiên hắn ta phải cho mồi nhử một chút lợi ích rồi.
Hiện tại đám người Mạc Tiểu Bối cũng đang quay lại đường lớn, sau khi nhận được tin Mario Quay Cuồng nhắn, cũng không mất quá nhiều thời gian bọn họ đã có mặt trong tiệm của Mario Quay Cuồng.
"Lão Mã, ngươi nói ngươi biết cách cày mảnh vỡ hả?" Vừa mới vào trong tiệm, Mạc Tiểu Bối đã hô lên từ xa.
"Đúng vậy!" Mario Quay Cuồng chỉ vào Vô Kỵ nói: "Chính xác mà nói người biết cách xoát mảnh vỡ là bọn họ."
"Hả? Là các ngươi à. . . Đã lâu không gặp, hóa ra các ngươi chính là chiến đội thần bí được người ta đồn đại gần đây. Ta nên sớm đoán ra là các ngươi mới phải."
Thái độ của Mạc Tiểu Bối khi nhìn thấy đám người Vô Kỵ thân mật hơn không ít so với trước kia. Có vẻ như tên phế vật Lucifer cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất hắn ta có thể ở giữa làm chất xúc tác khiến cho không khí giữa hai chiến đội dịu đi.
"Ha ha! Đều là hư danh mà thôi!" Vô Kỵ khó có được khiêm tốn một lần.
"Tiểu Bối này, lão ca Vô Kỵ cũng không phải chia sẻ phương pháp không công, hắn tìm chúng ta có một số việc." Mario Quay Cuồng lặp lại ý tưởng của Vô Kỵ một lần.
Sau khi gã ta nói xong còn thận trọng nhìn Mạc Tiểu Bối một chút.
Loại chuyện tìm người khác để làm mồi nhử này dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, nếu không phải vì lợi ích thúc đẩy, người bình thường nghe xong không nổi giận đã là tốt lắm rồi đấy.
"Chuyện này. . ." Mạc Tiểu Bối xoắn xuýt một chút rồi nói: "Không phải chỉ là giúp một chút thôi sao, ngươi nói giống như là để chúng ta đi chịu chết vậy. Tất cả mọi người đều là bạn bè, cho dù lão ca Vô Kỵ không chia sẻ phương pháp làm nhiệm vụ thì chúng ta cũng nên giúp một tay mới phải."