Ta Làm Nha Hoàn Của Nữ Chính Trong Sảng Văn

Chương 5

5.

Sở Lâm Lang diệu thủ hồi xuân*, lão thủ phụ khỏi bệnh, ngày hôm đó liền phái người đưa tới tạ lễ.

Từ đó danh tiếng của nàng ở kinh đô cũng nâng cao một bậc.

Hôn kỳ của ta cùng Tiêu Dịch cũng sắp tới.

Sở Lâm Lang đích thân giúp chúng ta xem ngày, liền định vào mười sáu tháng sau.

Tiêu Dịch lại không thường xuyên đến tướng phủ giống như những lời Sở Lâm Lang nói cho ta biết.

Ta phụ trách mạng lưới tình báo ở kinh đô và biết rất nhiều điều.

Ví dụ như Tây Lăng sắp cử sứ giả đến kinh đô.

Còn có Ngũ hoàng tử ôn nhuận như ngọc kia sắp trở thành Thái tử.

Mà Sở Lâm Lang thủy chung bày mưu tính kế, lẳng lặng đợi trong phủ, sau đó nhìn thế giới bên ngoại một trận sóng gió nổi lên.

Nàng có tham vọng của mình.

Ngày sứ giả Tây Lăng đến, ta theo Sở Lâm Lang dự yến tiệc.

Hầu hết những người nổi tiếng ở Kinh đô đều đến đây.

Sở Lâm Lang mới chữa khỏi lão thủ phụ, lại là vị hôn thê của Ngũ hoàng tử, không thể nghi ngờ là tiêu điểm trong đám đông.

Ta nghe được có quý nữ đang vụng trộm bàn tán.

“Người họ Sở này xuất thân không được tốt lắm, Ngũ hoàng tử sao có thể để ý nàng? Nghe nói hành vi cũng thô tục, cũng không biết cầm kỳ thư họa đến đâu.”

“Nàng ta, lớn lên ở thôn trang ngoại thành, có thể có tài năng gì chứ.”

Ta âm thầm nhìn, cảm thấy những người này đúng là không biết cái gì.

Cái gì mà thôn trang ngoại thành?

Sở Lâm Lang đã sớm không còn ở đó.

Nàng đi ngao du rất nhiều nơi, những năm đó nàng lấy tay làm mây, lấy tay che mưa, dưới trướng có vô số người tài giỏi, những nhân vật đi ra từ gió tanh mưa máu, đến trong miệng các nàng, lại toàn là “thô tục vô lễ”.

Ta đang suy nghĩ, thì bị ai đó vỗ vào bả vai.

Tiếp sau đó ;à một thanh âm vang lên, mang theo chút dụ dỗ trêu chọc: “Tiểu nha đầu, màu nhường đường, để bản hầu muốn đi qua.”

Ta nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú, hắn hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn ta hàm chứa ý cười.

Ta lại liếc nhìn khoảng đất trống phía sau hắn.

Chỗ rộng rãi như vậy, có chỗ nào không đủ cho hắn đi?

Bất quá người này ta không đắc tội nổi, vì thế chỉ có thể tránh sang một bên.

“Hầu gia mời.”

Đây là Thanh Y Hầu của Tây Lăng, thiếu niên hăng hái, thanh kiếm Biện Châu, thanh danh từ rất sớm, không nghĩ tới lần này cũng tới.

Còn nữa, ai là tiểu nha đầu?

Ta ở phía sau trừng hắn một cái, có chút không phục.

Lúc mà ta ra lệnh cho mấy vạn người dưới trướng hắn còn chưa có thấy mà thôi.

Tiêu Dịch cũng tới, đứng ở phía sau Ngũ hoàng tử, ta mím môi, hướng hắn nở nụ cười, im lặng mở miệng: “Lát nữa ta muốn ăn bánh phù dung.”

Hắn nghe hiểu, hướng về phía ta kín đáo gật gật đầu, xem như đáp ứng.

Không bao lâu, quần thần ngồi xuống, có người bắt đầu khiêu khích Sở Lâm Lang, để cho nàng thể hiện một chút tài năng.

Sở Lâm Lang giả vờ khiêm tốn, lại thành công khiến tất cả mọi người im lặng.

Nàng phất nhẹ tay áo, múa một khúc “Đạp Kim Liên**”.

Nữ tử thân ảnh mảnh khảnh, ánh nến chiếu sáng chiếc khăn mỏng, giống như đêm lạnh nổi lên, sương hoa thưa thớt. (đêm lạnh sương rơi)

Kỹ thuật nhảy như vậy, đủ để cho rất nhiều người ngày nhớ đêm mong.

– ———————————-

*gần giống với hoa đài tái thế: y sư giỏi, chữa được bệnh nặng

** đạp lên sen vàng Cái này mình cũng không tìm hiểu được gì nên cũng không dám giải nghĩa. Ai biết thì giúp mình.

Bình Luận (0)
Comment