6.
Sau yến tiệc, Ngũ hoàng tử ánh mắt tràn đầy là nhu tình đi đến chỗ Sở Lâm Lang, mời nàng cùng đi xem hoa đăng.
Ta cùng Tiêu Dịch cũng đi ở bên cạnh.
Có lẽ là để cho Tây Lăng thấy được rõ ràng sự phồn hoa kinh đô, mà đêm nay hoa đăng lại sống động lạ thường, bức tranh với những tấm màn che bùn vàng của những tòa nhà với bức tường sơn màu chu sa, liếc mắt nhìn lại, giống như được bao quanh bởi từng tầng mây nhiều sắc.
Tiêu Dịch không quên mua bánh phù dung cho ta, thanh âm ấm áp bảo ta chờ hắn một chút.
Ta cao hứng gật đầu, sau đó đi theo sau Ngũ hoàng tử cùng Sở Lâm Lang để đoán câu đố đèn lồng.
Nàng rất thông minh, trong thời gian ngắn đã liền liên tiếp trả lời đúng rất nhiều đề mục, khiến rất nhiều người chú ý.
Ngũ hoàng tử nhìn nàng trong ánh mắt cũng tất cả đều là thưởng thức cùng yêu thích.
Sở Lâm Lang thắng phần thưởng, dịu dàng bảo Ngũ hoàng tử đi lấy.
Ngũ hoàng tử ở trước mặt Sở Lâm Lang luôn luôn không kiêu ngạo, không nói hai lời liền lên đài lấy phần thưởng.
Nhưng hắn mới vừa đi chưa được bao lâu, cột đèn phía trên ta và Sở Lâm Lang chẳng biết vì sao lại sụp đổ, nó sắp đập vào người chúng ta.
Đám đông nhất thời hoảng sợ, ta cùng Sở Lâm Lang liếc nhau, vừa định tránh đi, liền thấy một bóng người xông tới, sau đó đứng thẳng chắn ở trước người Sở Lâm Lang, bảo vệ nàng tránh sang một bên.
Ta nhận ra bóng người đó, sững sờ trong giây lát, chờ đến khi phản ứng kịp, giá đèn suýt nữa muốn đập trúng một bên cánh tay của ta.
Dưới ánh sáng nhiều màu sắc của các loại đèn lồng được treo trên cây, ta thấy Tiêu Dịch vội vàng hỏi Sở Lâm Lang: “Người không sao chứ?”
Sở Lâm Lang lắc đầu, sau đó nhìn về phía ta.
Lúc này Tiêu Dịch như từ trong mộng tỉnh lại, hàm dưới hơi căng thẳng: “Ta vừa rồi là…… là bởi vì cô nương nhà nàng không biết võ công.”
Ta đột nhiên ý thức được.
Đúng vậy, ở trong mắt hắn, Sở Lâm Lang là một nữ tử tay trói gà không chặt.
Bảo vệ nàng trước cũng là việc nên làm.
Ngũ hoàng tử bước nhanh tới, lo lắng nhìn Sở Lâm Lang, hỏi nàng có bị dọa sợ hay không.
Tiêu Dịch lại giống như một cái hồ lô**, cũng không hỏi ta có xảy ra chuyện gì hay không, chỉ là nhìn thật sâu về phía Ngũ hoàng tử cùng Sở Lâm Lang, sau đó mở miệng, giải thích: “Ta đột nhiên nhớ tới còn có việc, ta đi trước.”
Nói xong, ôm quyền với Ngũ hoàng tử: “Thuộc hạ cáo lui.”
Ta nhìn bóng lưng hắn, không hiểu sao mà trong lòng nổi lên một trận lãnh lẽo, liền cụp mắt xuống, nhìn thấy bánh phù dung đã bị giẫm đến biến dạng trên mặt đất.
Là chiếc hộp vừa rồi bị Tiêu Dịch ném đi vội vàng dưới tình thế cấp bách.
Ta nghĩ, sau này ta sẽ không bao giờ ăn bánh phù dung nữa.
Sở Lâm Lang rời đi cùng Ngũ hoàng tử, ta một mình hồi phủ.
Đêm dần tối, ta nhìn vâng trăng mờ thở dài.
Vừa lúc có một chiếc xe ngựa đi ngang qua ta, nhưng lại không đi mà dừng lại, giống như là cố ý chờ ai đó, ta nghi hoặc nhìn sang, liền thấy vị Thanh Y hầu vén rèm cười hỏi ta: “Tiểu nha đầu, thị vệ bên cạnh Ngũ hoàng tử kia, là tình lang của ngươi?”
Ta không muốn để ý đến hắn.
Hắn lại không chịu buông tha mở miệng: “Ta làm sao lại nhìn ra, bộ dạng kia của hắn, là đang chạy trốn sao?”
Ta nhíu mày.
Hắn đã thấy nó?
“Chuyện này liên quan gì đến ngài?”
Hắn thản nhiên trả lời ta: “Nha đầu này, thoạt nhìn xinh đẹp sáng ngời, sao lại không biết lòng người tốt như vậy?”