Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Vừa dứt lời, khí tức bên trong ầm ầm bạo phát, một luồng lực áp bách cực mạnh phóng ra, truyền đến tiếng kêu của Thanh Phong đạo trưởng, không chút nghĩ ngợi, Mộc Thủy Vân hóa thành một vệt sáng vọt vào!
"Thủy Vân!" Yến Dương Thiên khiếp sợ nhưng cũng liền đuổi theo, lại bị Yến Hà ngăn cản, vội hô vang: "Thiên nhi, đừng kích động! Nàng sẽ đối phó được! Con quên nàng có Huyết Phật châu rồi sao?"
Trong phòng bị một tầng sáng bao phủ, căn bản không nhìn thấy được gì, Mộc Thủy Vân nhướn mày, sắc đỏ sẫm từ hai ngón tay phóng ra, xẹt qua đôi mắt một cái, đồng tử lập tức lấp loé, trong chớp mắt, cảnh vật bốn phía từ từ rõ ràng lên!
Mộc Thủy Vân thoáng ẩn thoáng hiện tiến vào trong, dõi mắt đảo qua căn phòng thì lập tức giật nảy cả mình, hoà thượng đã sớm tỉnh lại, chỉ là trong mắt vẫn còn mơ hồ, nhãn cầu lại không có tiêu cự, rơi vào trạng thái tán hồn, cả người nhiếp thả ánh vàng cùng hai người kia giằng co, mà Thanh Phong và Thượng Quan Ngân lại đứng hai bên, hai tay không ngừng thả ra thanh khí lưu chống lại kim tôn khí của hắn, có điều sắc mặt hai người trắng xám, lập tức không chịu nổi nữa!
Trong khoành khắc, một tia sáng màu vàng xen lẫn màu máu ngăn cản giữa hai luồng lực lượng, Thanh Phong và Thượng Quan Ngân chỉ cảm thấy ở bên hông đau xót, hai người bị đánh bay ra ngoài phía cửa!
Mái tóc bay tán loạn, chân khí mở rộng bên ngoài thân thể, Mộc Thủy Vân xoay tròn, dừng lại ở trước mặt Nguyên Hải, chỉ trong chớp mắt đã thay thế vị trí của hai người kia, giờ khắc này biến thành nàng cùng Nguyên Hải đối lập, ánh sáng trong tay thả ra, cảm giác đan điền hư không, sắc đỏ của Huyết Phật châu ở cổ tay rất chói mắt, kim tôn khí trong không khí từ từ nhỏ lại rất nhiều.
"Nguyên Hải đại sư, ngươi là đệ tử Phật môn, nên tĩnh tâm lại đã!" Hai mắt Mộc Thủy Vân khép hờ, đem toàn bộ khí lưu rót vào trong cơ thể Nguyên Hải, chạy khắp các kinh mạch, khi chạm tới một đoàn xanh xanh quỷ dị ở bụng, huyết hồn lực của Huyết Phật châu nhanh chóng tràn vào, rồi hoàn toàn bao vây đoàn xanh xanh đang tự do phóng thích, dần dần ăn mòn nó!
Trong đầu Nguyên Hải một mảnh tối đen, chỉ nhớ mang máng khi ôm nữ tử kia bay đi thì mị độc trong người nữ tử phát tác, hắn cuống quýt lên chỉ có thể dừng lại ngay. Độc tính của mị độc này rất mãnh liệt, cả người đau đớn như bị lửa đốt. Lòng từ bi trỗi dậy, hắn chỉ có thể hút độc từ thân thể nữ tử qua thân thể mình, cứ dựa vào kim tôn khí chống đỡ có thể nhịn đến được Phi Vân Sơn Trang, nhưng không ngờ cô gái kia trở tay đánh hắn một chưởng, hắn vốn đã trúng mị độc lại đỡ thêm một chưởng kia, kiên trì đến Phi Vân Sơn Trang liền bất tỉnh nhân sự.
Trước mắt mông lung một mảnh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu trắng đứng trước mặt hắn, cảm thấy kinh mạch có một luồng khí lưu thanh nhuận đang chảy, vô cùng thoải mái, ý thức Nguyên Hải giãy giụa, muốn nỗ lực nhìn rõ ràng người trước mắt, bên tai lại truyền tới giọng nói thanh đạm của người kia.
Đệ tử Phật môn, hắn sao được gọi là đệ tử Phật môn, sư phụ có ân giáo dục hắn, hắn lại phụ lòng người, thường ngày chỉ biết vùi vào đầu khổ tu, quên đi lòng người khó lường, giờ khắc này, đều là hắn tự tìm!
"Đừng lãng phí chân khí, đừng cứu ta." Hai mắt Nguyên Hải lơ đễnh, nhẹ giọng nói một câu.
"Ta đã giúp ngươi phá tan độc khí rồi, chỉ cần ý chí của ngươi kiên định, sau một khắc, ngươi sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Đệ tử Phật gia tâm niệm không phải rất kiên định sao, có một tí ngăn trở mà ngươi đã không chịu đựng được, còn nói cái gì là ngộ Phật?" Hai tay Mộc Thủy Vân phát lực, lần thứ hai vận chuyển đan điền hư không, Phật châu tự mình thoát khỏi cổ tay chậm rãi bay lên không, thả uy lực ra, hoà lẫn với màu đỏ trong bụng Nguyên Hải, chỉ cần chờ hòa thượng này tỉnh lại, quyết định thành hay bại là ở chỗ này!
Màu đỏ lập loè trước mắt, Nguyên Hải lại nhìn rõ đường viền óng ánh kia, đây là một chuỗi Phật châu Hồng Ngọc tinh mỹ, đằng sau là một nử tử xinh đẹp, cặp mắt kia cũng lấp loé ánh đỏ giống như mỹ ngọc trong đêm tối, óng ánh lưu quang, tóc bị chân khí đảo lưu tự động bay lượn, gương mặt hiện lên vẻ lãnh đạm lại ẩn chứa kiên định, hắn hung hăng giật mình, nữ tử này rất đặc biệt...
Khí lưu trong cơ thể trở nên dồi dào, ánh mắt Nguyên Hải ngưng lại, cuối cùng cũng tỉnh, thả ra kim tôn khí, trợ giúp Mộc Thủy Vân diệt trừ mị khí ẩn trong người, lúc nãy hắn cũng không biết làm sao, chính là không muốn nữ tử này thất vọng, trong lòng hắn, ngoại trừ sư phụ, bất luận kẻ nào hắn cũng không thèm để ý, nhưng giờ khắc này lại lưu ý một nữ tử, thật sự rất kỳ quái!
Mộc Thủy Vân thấy hắn tỉnh lại, khóe môi thoáng mỉm cười, Phật châu càng tỏa sáng, cùng kim tôn khí một lần nữa công phá đoàn sáng xanh kia, nuốt chửng hết độc khí bị phát tán ra, màu đỏ nhanh chóng lui lại, khi ánh vàng tiêu tan, cả phòng khôi phục sự yên lặng!
Phật châu rơi xuống lòng bàn tay, Mộc Thủy Vân nhìn Nguyên Hải đã tỉnh lại, thu Phật châu về, quấn quanh ở cổ tay, cười nhạt: "Đại sư, ngài đã bình yên vô sự."
"Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương." Nguyên Hải đan hai tay lại, lúc bước xuống giường liền trực tiếp quỳ gối.
"Đại sư, không nên!" Mộc Thủy Vân hoảng sợ, liền vội vàng đỡ hắn dậy, căn bản không cho hắn có cơ hội quỳ xuống, nàng luôn luôn kính trọng đệ tử Phật gia thì sao có thể tiếp thu việc hành lễ lớn như vậy của hắn, cứu hắn, cũng chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi.
Cửa truyền đến tiếng vang, đám người Yến Hà lần lượt tiến vào, lúc nãy kim tôn khí phát tán, tất cả mọi người đều cực kỳ sợ hãi, ngay cả Thanh Phong cùng Thượng Quan Ngân cũng không thể khống chế, thế nhưng cô gái này lại có thể khống chế toàn cục, hình ảnh trước mắt cũng suýt nữa khiến mọi người kinh sợ mù lòa.
Nguyên Hải đại sư muốn quỳ xuống trước mặt Mộc cô nương? Đây là tình huống gì hả? Tim của các chưởng môn cũng sắp nhảy ra ngoài .
Yến Hà đầu tiên đem tầm nhìn đặt trên người Mộc Thủy Vân, sau khi xác định nàng không bị gì, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng có nửa điểm bất trắc, nhi tử phỏng chừng sẽ hận hắn cả đời mất, ánh mắt ái mộ cùng lo lắng rõ ràng như vậy người nào cũng có thể nhìn ra, việc quan hệ đến chung thân đại sự của nhi tử, tuyệt đối không thể có chuyện ngoài ý muốn!
Yến Dương Thiên nhìn thấy Mộc Thủy Vân không có chuyện gì, đã triệt để trút được gánh nặng, đi đến bên cạnh nàng nói nhỏ: "Lúc nãy Thanh Phong đạo trưởng đã kể tình huống cho chúng ta nghe, độc trong người Nguyên Hải đại sư suýt chút nữa phản phệ bọn họ. Cũng may có ngươi ra tay, lần này hết thảy đều bình an."
Mộc Thủy Vân bình thản nở nụ cười: "Nhấc tay chi lao mà thôi."
Yến Hà đi lên phía trước, nhìn khí sắc của Nguyên Hải đã khôi phục, cười nói: "Đại sư cảm giác thế nào?"
"Mị khí trong cơ thể ta đã bị vị cô nương này trục xuất, chỉ cần điều tức một hồi, liền có thể khôi phục chân khí." Nguyên Hải đan hai tay, mặc dù nói với Yến Hà, nhưng ánh mắt luôn nhìn Mộc Thủy Vân, trên người cô gái này có một loại khí tức đặc biệt, cùng Phật châu Hồng Ngọc trên cổ tay nàng, lúc nãy mê man, hắn nhìn thấy chính là chuỗi Phật châu này, theo lý thuyết khí lực của thánh cấp tam cảnh, căn bản không có cách nào xâm nhập vào thân thể của hắn, nhưng sức mạnh của chuỗi Phật châu này lại có thể, có điều, vì sao Phật châu nhìn rất quen mắt, giống như hắn đã từng thấy ở đâu rồi.
Yến Hà tự nhiên nhìn ra Nguyên Hải nghi hoặc, lập tức cười nói: "Phật châu của Mộc cô nương ngươi có muốn cũng không được, nó chính là thánh vật viễn cổ đó, Cách Hồn Huyết Phật châu."
"Cái gì?" Nguyên Hải giật mình, truyền thuyết về Cách Hồn Huyết Phật châu, là dùng ngàn vạn hồn phách tẩm bổ mà thành, còn là đồ vật chí âm, cô gái này khẳng định chính là Túc chủ Huyết Phật châu!
Mộc Thủy Vân không có để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Nguyên Hải, lẳng lặng đi ra ngoài, Yến Dương Thiên tự nhiên cũng đi theo.
Các vị chưởng môn thấy Nguyên Hải đã không sao, dồn dập thăm hỏi một hồi, liền về nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị ngày mai xuất phát.
Dằn vặt một phen, đã là buổi tối, gió mát thổi nhẹ, mang theo mùi cây thơm ngát, khiến người ta phi thường thoải mái.
Mộc Thủy Vân dựa vào giường, lặng lẽ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cảnh sắc hư huyễn kỳ ảo mê người, khiến người ta say sưa, một mảnh ánh sáng trong suốt loé lên mang theo hoa đào chậm rãi tung bay, nàng nhảy dựng, lập tức mang giày vào, cả người hóa thành một vệt sáng bay ra ngoài!
Cảm giác được gió nhẹ thổi, từng sợi tóc mềm mại bồng bềnh, Mộc Thủy Vân nhảy lên trời, đuổi theo phương hướng của những cánh hoa đào đang bay, lại dường như bị một nguồn sức mạnh vô hình dẫn dắt. Từ lần trước nói lời tạm biệt, nàng rất muốn gặp lại nữ tử nhìn không rõ dung nhan kia, nói không được đó là cảm giác khác thường gì, có thể chỉ là vì nỗi nghi ngờ trong lòng, nàng hẳn là nhìn thấu trái tim của mình, cũng biết bí mật của chuỗi Phật châu này, thậm chí còn có thể trợ giúp nàng trở về hiện đại.
Vẫn là một rừng tùng rậm rạp, ánh trăng soi sáng cánh hoa, giữa bầu trời đêm, số lượng cánh hoa ngày càng tăng, tung bay tạo cảm giác trang nhã mà mỹ hoặc, không khí cũng đặc biệt lãng mạn.
Mộc Thủy Vân đáp xuống mặt đất, nhìn cánh hoa phấp phới, hai mắt theo bản năng nhìn về phía bóng cây dưới ánh trăng nhưng lại không thấy dáng người yểu điệu lười biếng kia, lông mày khẽ nhíu, lẽ nào nàng đoán sai rồi? Nữ nhân kia căn bản sẽ không xuất hiện, nhưng hoa đào đang bay trên bầu trời đại biểu cái gì?
Tâm tư trằn trọc, bên tai truyền đến một giọng nói lười biếng: "Đang tìm ta sao?"
Mộc Thủy Vân nhìn khắp bốn phía, tròng mắt hiện lên ánh sáng, bộ dạng tao nhã mà đứng, quần áo màu trắng ở bên trong rừng cây xanh bích có vẻ đặc biệt lạ lẫm, gió đến chậm rãi thổi bay sợi tóc của nàng, nhìn hoa đào đang rơi xuống, nàng đưa tay tiếp được, nhẹ xoa xoa đường gân trên lớp cánh, than thở: "Ta đang tìm ngươi, bởi vì chỉ có ngươi, mới có thể nhìn thấu trái tim của ta."
"Xì xì, nhìn thấu lòng người có cái gì tốt. Nhìn thấu, cũng thương thấu. Cuối cùng là thương tích khắp người, linh hồn không trọn vẹn, có cái gì tốt đây?" Một tiếng thở dài ẩn hàm cay đắng vang gần bên tai, ánh trăng phía chân trời đột nhiên hư ảo, vầng trăng khuyết toả ra ánh sáng lộng lẫy, tôn lên bóng người duyên dáng đang bay đến.
Cả tảng lớn hoa đào theo gió lướt nhẹ, bay lượn xung quanh bóng người đang đạp trăng mà đến, bàn chân đạp nhẹ lên cánh hoa, mượn ánh trăng huyễn hoặc xoay tròn đáp xuống, phảng phất cứ như cửu thiên trích tiên, xinh đẹp kinh hồn động phách!
Hai mắt Mộc Thủy Vân co lại, nhịp tim bất chợt đập nhanh hơn, nhìn bóng người ưu mỹ kia đáp xuống đất, chỉ có thể dùng hai từ thán phục để hình dung, ngân quang trong mắt chợt loé lên, là mái tóc bạch kim đang bay phấp phới theo chiều gió!
Trường bào màu đen cổ điển bao quanh dáng người tinh tế của nàng, tóc thật dài nhảy múa giữa trời, mặt nạ tinh ngọc long lanh che nửa khuôn mặt nàng, dạ quang chiếu rọi xuống dưới, toả ra ánh hào quang óng ánh, cho dù lấp đi dung nhan cũng không che giấu được vẻ đẹp kì ảo kết hợp lạnh lùng của nàng, xóa tan ảo ảnh của hoa đào, là ý cười bên môi của nàng, tô điểm phong thái vô hạn!
Mộc Thủy Vân ngây người, tim đập thình thịch, cõi đời này lại có một nữ tử phong tình như thế, mặc dù không nhìn thấy được khuôn mặt của nàng, lại vì thân ảnh mờ ảo cùng khí chất lãnh tình ấy mà khuất phục, đây căn bản không phải khí chất thế gian có thể sản sinh ra, nàng là nên thuộc về thiên cung.
Vân tỷ ơi Vân tỷ, đứng trước bao nhiêu người đều mặt không đổi sắc, cớ sao vừa gặp Phong nhi thì lại quéo hết cả tay chân như thế chứ?