Tà Minh Chi Giới

Chương 13

Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Nhìn dáng dấp Mộc Thuỷ Vân đờ ra, nữ tử cười khẽ một tiếng, không có tiến lại gần cũng không có ý định rời khỏi.
Ánh trăng chiếu rọi ở trên người nàng, dát lên trường bào màu đen một tầng ánh bạc hoa lệ, nàng cứ như thế yên lặng đứng ở nơi đó nhìn Mộc Thuỷ Vân, trong ánh mắt ẩn chứa thứ gì đó đặc thù, gió nhẹ thổi qua, thắt lưng bên hông nhẹ nhàng buông xuống, vạt áo càng thêm phân tán, lộ ra da thịt trước ngực trắng nõn như ẩn như hiện.
Rừng cây yên tĩnh xen lẫn âm thanh tức giận của ai đó, sắc mặt Mộc Thuỷ Vân trầm xuống: "Cô nương, vạt áo của ngươi lỏng ra."
"Đạt đến thánh cấp cùng người bình thường chính là không giống nhau, ngay cả dây buộc của ta lỏng ra ngươi đều xem rõ ràng. Lần trước chúng ta gặp mặt, ngươi nửa điểm tu vi cũng không có. Hiện tại ngươi nhập thánh, ta nên chúc mừng ngươi a." Nữ tử hững hờ liếc nhìn Huyết Phật châu trên cổ tay nàng, ý cười bên môi càng thêm thâm thuý.
"Ngươi biết bí mật của Huyết Phật châu? Lẽ nào ngươi cũng muốn chuỗi Phật châu này à?" Mộc Thuỷ Vân tự nhiên chú ý đến nụ cười trên môi nữ tử, nhớ tới lần trước gặp gỡ dưới ánh trăng các nàng cũng tán gẫu về Phật châu, sau đó cùng hộ pháp của Thanh Vũ Lâu giao chiến. Cũng bởi vì mối quan hệ với Phật châu nên cô gái này mới ra tay giúp đỡ nàng hết lần này đến lần khác, nàng ấy nói không liên quan, ai tin a!
"Ta không có hứng thú với chuỗi Phật châu này, ngươi có thể yên tâm. Nó xuất thế vào thời viễn cổ nhưng lại biến mất vào thời thượng cổ. Rất nhiều sự tình trải qua ở đoạn thời gian này dẫn tới việc nó tiêu thất, nhưng ta thật không nghĩ tới vạn năm sau nó sẽ tái xuất, hơn nữa còn nằm trong tay ngươi. Đây là ý trời, ta đương nhiên sẽ không tranh đoạt với ngươi đâu." Nữ tử hướng về ánh trăng than nhẹ, ở trong lòng cảm khái đến cực điểm, nghìn năm trước sau một lần quần tiên tranh bá, Phật châu này liền thoái ẩn thế gian, tiên giả khắp nơi cực lực tìm kiếm cũng không phát hiện tung tích. Chuyện này vốn chìm vào quên lãng, nhưng bây giờ Huyết Phật châu lại hiện thân, e là thế gian lại một lần nữa dậy sóng!
"Nếu có thể, ta tình nguyện đây không phải ý trời a." Mộc Thuỷ Vân khẽ xoay Huyết Phật châu, cảm thụ ngọc châu ấm áp, nàng nhớ quê hương, nhớ bạn bè thân thiết, mà nơi này không có ràng buộc làm cho nàng nóng lòng muốn trở về nhà.
Nghĩ tới đây, Mộc Thuỷ Vân phóng tầm mắt dừng ở trên người nữ tử, trong giọng nói có chút kỳ vọng: "Ta biết ngươi hiểu rõ lai lịch của Phật châu, nhưng chung quy ta cũng không thuộc về thế giới này, nếu ngươi có thể nói cho ta biết, làm cách nào để trở về, ta nhất định sẽ cảm kích ngươi cả đời."
Nữ tử chuyển mắt nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc bạch kim trước ngực, khoé môi nhếch lên: "Trận pháp xuyên qua không gian cũng không phải không có khả năng thi triển nhưng cái giá phải trả phi thường đắt, ngươi thật sự muốn về sao?"
"Ta nhất định phải trở về!" Mộc Thuỷ Vân biết nữ nhân này khẳng định có biện pháp, trong lòng không khỏi vui mừng, nơi này khắp chốn tràn ngập nguy cơ, muốn sinh tồn, thật sự quá mệt mỏi, nàng tình nguyện trở lại thế giới cũ, tiêu diêu tự tại cho qua hết ngày tháng cũng không muốn tha hương ở một thế giới khác, tiếp xúc cổ nhân xa lạ.
Nữ tử thấy Mộc Thuỷ Vân không có nửa điểm lưu luyến, nổi lên một tia cân nhắc, đành than thở: "Tuy rằng ngươi đến nơi này không lâu, nhưng cũng có chút hiểu biết đi. Chỉ có phi thăng thành tiên mới có năng lực mở ra không gian, tu vi trên tiên cấp, mới có thể thông qua không gian loạn lưu, trở về thế giới vốn có của mình."
"Ý của ngươi, là ta phải đạt đến tiên cấp mới có thể trở về nhà à?" Mộc Thuỷ Vân khẩn cấp nhìn chằm chằm nàng, lại phát hiện trong mắt nàng tinh khiết lạnh lùng cũng không có bất luận tâm ý giả dối nào, khó tránh khỏi thất vọng. Nàng cho rằng cô gái này sẽ có biện pháp tốt trợ giúp nàng trở về trái Đất, không nghĩ tới kết cục lại như thế.
Nữ tử nhìn dáng vẻ thất vọng của nàng, có chút xúc động, nói nhỏ: "Ngươi cũng không cần phải như vậy, Huyết Phật châu dùng ngàn vạn sinh linh để tẩm bổ, giờ khắc này lại cùng ngươi tâm ý tương thông, chỉ cần ngươi lợi dụng sức mạnh của nó, sẽ có thể trong khoảng thời gian ngắn phi thăng thành tiên. Hành trình đến núi Tiêu Dao lần này, ngươi sẽ được trợ giúp. Ta đi đây."
"Ngươi muốn đi đâu?" Mộc Thuỷ Vân lập tức hỏi, chẳng biết vì sao, nàng muốn cùng cô gái này trò chuyện nhiều hơn một chút, dù sao cũng chỉ có cô gái này biết lai lịch của nàng.
"Sao vậy? Ngươi không nỡ xa ta à?" Nữ tử híp mắt chăm chú nhìn biểu hiện của Mộc Thuỷ Vân, khoé môi hiện lên ý cười nghiền ngẫm, áo đen tung bay trong gió cùng tóc bạch kim xen lẫn vào nhau, thật sự quá giống tiên nhân, lúc nào cũng có thể biến mất.
"Đương nhiên không phải! Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi thật sự đồng ý giúp ta sao?" Lòng Mộc Thuỷ Vân rối bời, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc. Nếu lần trước tiến cảnh là bởi vì Huyết Phật châu, Huyết Phật châu đã cùng nàng ký kết khế ước, nếu nữ nhân này muốn có được Huyết Phật châu cũng chỉ có thể giết chết nàng, thế nhưng bây giờ nhìn lại thì nữ nhân này cũng không động sát niệm mà còn ra tay trợ giúp nàng, vì cái gì?
"Trên đời này không có thứ gì cho không biếu không cả, ta giúp ngươi cũng chỉ vì giúp bản thân ta mà thôi." Vừa nói ra lời này liền nhìn thấy nét mặt Mộc Thuỷ Vân không còn bình thản, trong con ngươi loé lên thất lạc đều bị nàng thu hết vào đáy mắt, ý cười càng sâu: "Ngươi chỉ cần giúp ta chiếm được một thứ, ta tự nhiên sẽ bảo đảm ngươi thuận lợi phi thăng."
"Là Linh hồn nguyên châu?" Mộc Thuỷ Vân đăm chiêu, cười lạnh. Quả nhiên thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, muốn người khác trợ giúp chính mình cũng phải trả giá thật lớn. Đây chính là quy tắc ở thế giới này, cũng là nhân tính.
Lời nói tiếp theo của cô gái lại khiến Mộc Thuỷ Vân kinh hãi, nàng chỉ lẳng lặng nhìn ánh trăng rằm, thầm than: "Thứ ta muốn không phải là Linh hồn nguyên châu, mà là thánh quang Xá Lợi."
"Thánh quang Xá Lợi?" Mộc Thuỷ Vân không hiểu dụng ý của nàng.
"Thời viễn cổ có Phật Đà sống được mười đời, sau khi hắn chết đi, hồn phách đều hoá thành một viên bảo châu thần thánh, chính là thánh quang Xá Lợi. Trăm năm trước, Xá Lợi Tử vỡ nát trong một trận đại chiến. Ta muốn ngươi thu thập những mảnh vỡ của Xá Lợi Tử, giúp ta ngưng tụ nó một lần nữa." Trong mắt nữ tử thoáng qua một tia đau xót, giống y như cảnh tượng năm đó đang hiện ra trước mắt. Nàng không quên được sự thương tổn ấy, còn có trái tim chân thành của nàng, trong nháy mắt bỗng chốc vỡ vụn. Nàng muốn tái tạo tất cả, để thế giới của nàng thức tỉnh, giúp nàng vẫn có năng lực, lần thứ hai tìm kiếm nữ nhân nàng yêu!
"Nhưng những mảnh vỡ của Xá Lợi Tử rốt cuộc ở nơi nào? Nhất định không chỉ là một chỗ, nếu thánh vật như vậy nổ tung, những mảnh vỡ hẳn là trải rộng khắp thiên hạ. Ta không hiểu thế giới này, ngươi lại kêu ta phi thiên độn địa* đi tìm những mảnh vỡ của Xá Lợi Tử, quả thật so với về nhà còn khó hơn!" Mộc Thuỷ Vân không thể không hoài nghi, nữ nhân này có ý định muốn làm khó dễ nàng, trước tiên không nói đến việc nàng còn chưa biết Xá Lợi Tử là món đồ gì, giờ khắc này muốn nàng đi khắp chân trời góc biển tìm những mảnh vỡ, nàng không thể nào thực hiện, vì căn bản ở trên đại lục này nàng không có thế lực, sức lực của một người nhỏ bé như hạt bụi, tiền đồ của nàng thật sự là tối tăm a.
*bay lên trời đào xuống đất, cùng trời cuối đất
"Ngươi có thể không chấp nhận, ta đâu ép buộc ngươi phải đáp ứng. Nếu ngươi không muốn trở về, ngươi có thể ở đây sống nhàn nhã, dù sao thánh cấp tam cảnh ở trên đại lục cũng là tu vi cực kì hiếm có, ngươi muốn đứng vững không khó. Có điều ngươi có thể tưởng tượng ra, nếu mất đi quyết tâm tu luyện, tiên cấp đối với ngươi thật sự xa vời." Nữ tử than khẽ, vạt áo đen trong đêm tối toả ra ánh sáng, hoa đào bay đầy trời, mang theo dáng người kỳ ảo của nàng, đạp trăng mà đi.
"Ta còn chưa biết tên của ngươi!" Mộc Thuỷ Vân hướng về phía bóng người đã đi xa mà hô một tiếng, ngóng nhìn hào quang của vầng trăng, tâm tình đột nhiên có biến hoá.
"Tuyết Phong." Dáng người yểu điệu đã biến mất dưới ánh trăng từ bao giờ, nhưng lời nói biếng nhác của nàng vẫn còn dập dờn bên tai.
"Tuyết Vận sáng tỏ, Phong Hoa trong sương, cái tên thật hay." Mộc Thuỷ Vân nở nụ cười nhẹ, ở phía sau rừng cây truyền đến tiếng vang, nhíu mi tâm, năm ngón tay hơi động đánh ra năm luồng sáng màu xanh, nhanh không gì sánh kịp.
Một hình bóng nhanh nhẹn tránh khỏi năm luồng sáng tập kích, cả người tao nhã xoay tròn, một khắc sau đã hoàn hảo đứng ở trước mặt Mộc Thuỷ Vân, năm ngón tay thon dài còn kẹp lấy năm mảnh lá cây lúc nãy, trăng sáng vằng vặc soi rõ khuôn mặt anh tuấn mê người của hắn.
"Ngươi nửa đêm không ngủ, tới nơi này cũng không báo cho ta một tiếng." Nhìn tuấn nhan trước mắt, Mộc Thuỷ Vân bất đắc dĩ lắc đầu nhưng trong lòng lại thán phục thân thủ mạnh mẽ của hắn. Tuy nàng phóng lá cây không dùng nhiều thánh lực, nhưng nàng tấn công không theo một góc độ cụ thể nào, người bình thường căn bản không có cách tránh né, không nghĩ tới, hắn còn linh động hơn nữ nhân, thật sự làm cho nàng bất ngờ.
Cầm lá cây bay loạn theo gió, ánh mắt Yến Dương Thiên như nước, ôn hoà nở nụ cười: "Câu nói này của ngươi, phải để ta hỏi mới đúng a. Ngươi nửa đêm không ngủ, tới vùng hoang dã này làm gì? Đừng nói là ngươi đang nhàn hạ ngắm trăng, ta không tin đâu."
"Có tin hay không tuỳ ngươi, ta đúng là đến đây ngắm trăng, ngắm phong cảnh." Mộc Thuỷ Vân liếc hắn một cái, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, gió đêm nhẹ thổi, mái tóc mềm mại, phấp phới, hai người sóng vai đi trở về.
"Thuỷ Vân, mị lực của ngươi thật lớn nha." Yến Dương Thiên ôn nhu nhìn gò má mỹ lệ của Mộc Thuỷ Vân, trái tim cuồng loạn nhảy lên, suýt nữa không khống chế được, bay khỏi yết hầu, trông nàng càng xinh đẹp khi ở dưới trăng, khiến hắn không nhịn được muốn chạm đến.
"Một đại nam nhân, nói mấy câu như thế này, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm." Mộc Thuỷ Vân cũng không nhìn đến vẻ mặt của hắn, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là khoảng cách giữa hai người vô tình dài hơn một chút.
Yến Dương Thiên âm thầm thở dài, cũng không có chú ý đến chi tiết này, hắn chỉ muốn tiếp cận Mộc Thuỷ Vân. Giờ khắc này nàng đã nói như vậy, chính là đang muốn nhắc nhở hắn, hai người duy trì quan hệ bằng hữu vẫn tốt hơn, hắn làm sao sẽ nghe không hiểu.
Nghênh hợp gió đêm nhè nhẹ thổi đến, tâm tình của hai người đều rất thư thích, dọc theo đường đi, tuy rằng không ai nói lời nào, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình của bọn họ, cứ như vậy đã trở lại Phi Vân Sơn Trang.
Đưa Mộc Thuỷ Vân đến cửa phòng, Yến Dương Thiên quyến luyến rời đi.
Nhìn ban đêm yên tĩnh, Mộc Thuỷ Vân thở hắt ra, trở về phòng.
Ánh trăng thơ mộng, tinh tú trữ tình.
Lầu các cực cao, dưới sự che lấp của tiên linh khí, toả ra ánh sáng, một vệt sáng xẹt qua bầu trời, trực tiếp bay vào cửa lâu.
Áo đen bao vây thân thể tinh tế nhu mỹ của nàng, trong lúc xoay tròn đã xuyên qua vòng bảo hộ trên tầng cao nhất, quỳ xuống đất cung kính nói: "Lâu chủ, thuộc hạ đã tra ra được tung tích của Huyết Phật châu, vừa chuẩn bị đoạt tới tay lại bị một cao thủ vô danh ngăn cản, xin Lâu chủ hãy trách phạt."
Đậu mớ deadline T__T

Bình Luận (0)
Comment