Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 22


“Quả nhiên là thủ đoạn của Tiên gia.” Lý Phàm thầm nghĩ.

Trên chỗ cao nhất của đỉnh núi có một gian nhà cỏ đơn sơ, cánh đồng ruộng ở bên ngoài gian nhà đã hoang phế.

Chỉ khi bước vào mọi người mới nhận ra rằng phần mái của gian nhà cỏ thực chất được làm từ vô số sợi vàng mảnh.

Hiển nhiên, căn nhà cỏ này chính là quan tài của Y Hành.

Theo hiệu lệnh của Lý Phàm, đám người mở đại môn của nhà cỏ ra trước.

Ngoài dự liệu của tất cả mọi người chính là, trong nhà không có hài cốt của Y Hành.

Bên trong chỉ có một tấm bài vị bằng gỗ lặng yên đứng đó.

Bên trên bài vị viết mấy chữ to màu vàng: “Thái Diễn tông ngoại môn đệ tử Y Hành chi mộ.”

Trừ cái đó ra không còn vật gì khác.

“Xem ra người này, tuy đã gia nhập tông môn gọi là Thái Diễn tông, nhưng từ đầu đến cuối chỉ là ngoại môn đệ tử, không thể bước lên con đường thành Tiên.

Cuối cùng vẫn bị đám tu tiên giả trục xuất tới nơi đây.”


“Trước khi chết, hắn còn nhớ mãi không quên tông môn của mình, hắn không lấy thân phận là Hoàng đế mà luôn coi mình như một đệ tử ngoại môn của Thái Diễn tông.”

“Chỉ là dựa theo những gì là Khấu Hồng đã nói, tông môn trên thiên hạ lẽ ra đã biến mất trong đại kiếp vào thời đại di dời lớn trước đó.

Hiện tại xem ra, trong này có ẩn tình khác.”

Lý Phàm không ngừng suy tư trong lòng.

“Y Hành này có lẽ nhận được sự phó thác của tu tiên giả của Thái Diễn tông, phụ trách cuộc di dời lớn của giới này.

Chỉ là không biết, lần này có thể tìm được chiếc phi thuyền dùng để di cư hay không.”

Tìm kiếm chủ mộ thất không có kết quả, Lý Phàm liền mệnh lệnh cho Phỏng Cổ doanh đào bới xung quanh, cố gắng tìm ra manh mối từ những ngôi mộ xung quanh.

Mấy ngày sau, một tin xấu truyền đến, khiến cho Lý Phàm cảm thấy vô cùng tức giận và bất lực.

Thì ra đám người Phỏng Cổ doanh đã tìm thấy những ghi chép về phi thuyền trong danh sách đồ vật bồi táng cùng mộ thất ở gần đó.

Điều đáng tiếc là, mộ thất này sớm đã bị trộm rồi.

Mà căn cứ theo vết tích phá hoại thì bị trộm cũng là chuyện của ngàn năm trước rồi.

“Lại như vậy, lại như vậy! Mỗi lần để cho ta thấy được hi vọng, nhưng cuối cùng lại như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể với tới được!”

Lý Phàm hiếm khi nổi trận lôi đình, hắn đập bể vài vật phẩm bên người.

Đám người xung quanh đang nhao nhao lập tức câm như hến.

Qua hồi lâu, Lý Phàm mới khôi phục lại tâm tư phức tạp của mình.

Hắn vẫn mệnh lệnh Phỏng Cổ doanh khai quật các ngôi mộ cổ khắp nơi để tìm kiếm vết tích của Tiên thuyền, còn bản thân thì quay về Huyền Kinh thành, nghiễm nhiên là không còn hi vọng gì nữa.

Cứ như thế lại trôi qua mười năm, thời gian định neo lên tới ba mươi lăm năm, mọi việc lại xuất hiện chuyển biến.

Một ngày, Lý Phàm nhận được cấp báo.

“Phát hiện mộ tiên nhân?” Lý Phàm có chút ngạc nhiên, sau đó thì vui mừng, cẩn thận hỏi thăm.

Hóa ra, những năm gần đây, tuy Lý Phàm có hơi mất hết hứng thú, nhưng dân gian đối với việc tìm kiếm di tích cổ vẫn nhiệt tình và không suy yếu chút nào.


Trên thổ địa Đại Huyền, vô số ngôi mộ cổ được đào lên.

Mà khi những ngôi mộ cổ lớn đó được khai quật hầu như không còn sót cái nào thì người ta bắt đầu hướng sự chú ý đến những ngôi mộ cổ nhỏ mà trước đây chưa ai để ý đến.

Cách đây vài ngày, một nhóm chàng trai trẻ đang đào bới một mộ địa không đáng chú ý thì bất ngờ bị một lực lượng không thể giải thích được gây thương tích, dẫn đến thương vong nặng nề.

Những người còn sống sót lập tức đem việc này báo cáo cho quan phương.

Phải biết, Đại Huyền kiếm di tích cổ đã mấy chục năm, dù có tử thương nhưng cơ bản đều là cơ quan đả thương người.

Đây là lần đầu khi mở mộ cổ liền gặp phải sự tình quỷ dị như vậy.

Phỏng Cổ doanh không dám lười biếng, liền phái người điều tra trong đêm.

Tuy có rất nhiều lão thủ có kinh nghiệm cùng liên thủ với mấy tên lính võ trang đầy đủ, nhưng cũng không thể mảy may rung chuyển ngôi mộ nhỏ này.

Đám người vừa mừng vừa sợ, liền tranh thủ báo cáo việc này với Lý Phàm.

Lý Phàm nghe tin liền đến, sau khi vận dụng Tiên Phàm Chướng, rốt cục cũng phá được lực lượng vô danh quay chung quanh ngôi mộ.

Tiến vào trong mộ, giữ những đồ vật bồi táng, một chiếc thuyền gỗ nho nhỏ, thình lình xuất hiện.


Chiếc thuyền gỗ nho nhỏ này, chính là chiếc phi thuyền mà Lý Phàm luôn tâm niệm.

Thông qua lời nhắn được khắc trên vách tường của chủ nhân mộ trước lúc lâm chung, Lý Phàm rốt cục cũng hiểu rõ chân tướng sự tình.


Hóa ra, chủ nhân ngôi mộ này tên là Tiền Hồng, là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Hơn ba ngàn năm trước, hắn bị kẻ thù truy sát, cùng đường mạt lộ mới phải trốn vào vùng đất Tiên Tuyệt này.

Vốn định trốn một lúc rồi ra ngoài, ai ngờ vùng đất Tiên Tuyệt này hoàn toàn không có linh khí, mà người này lại là một tu sĩ nghèo khổ, trên người căn bản không có mấy viên linh thạch.

Không bao lâu sau, linh thạch đã dùng hết.

Không có linh thạch bổ sung linh khí, tu vi của hắn ngày càng sa sút.

Sau khi liều mạng xông vào đại trận Tiên Tuyệt không thành ngược lại còn bị thương nặng, Tiền Hồng biết rằng hắn đã bị mắc kẹt ở nơi này.

Nhưng người này cũng là một người kiên cường, không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Hắn đoán rằng người phàm bị trục xuất tới nơi đây vào hàng ngàn năm trước, có lẽ sẽ có lưu một hai cỗ phi thuyền.

Thế là hắn điều tra khắp nơi, hao phí mấy chục năm thời gian, rốt cục cũng đã tìm được mộ của Y Hành.

Trong mộ quả thật có phi thuyền tồn tại, điều khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng chính là, động lực hạch tâm pháp trận bên trong phi thuyền đã bị hư hao, hắn lại không thông thạo thuật luyện khí, nên không thể sửa chữa nó.

Huống hồ, cho dù phi thuyền được sửa xong, không có linh thạch, cho dù lấy tu vi của hắn lúc đó cũng không cách nào cung cấp đủ động lực cho phi thuyền.

Bình Luận (0)
Comment