Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 23


Đến lúc này, Tiền Hồng cuối cùng cũng từ bỏ ý nghĩ rời khỏi cùng đất Tiên Tuyệt này.

Về sau hắn mai danh ẩn tích, lấy thân phận người phàm, sống một đời bình thường.

Trước lúc lâm chung, hắn đem cuộc đời mình khắc lên vách của ngôi mộ, hi vọng hậu thế nếu có tu tiên giả xông vào mộ của mình thì có thể đem thi cốt của mình mang về Tu Tiên giới, mấy thứ đồ lưu lại trong mộ hắn xem như là hắn dùng để thanh toán thù lao cho kẻ đó.

Vật đầu tiên Tiền Hồng lưu lại là nguồn lực lượng thủ vệ cho mộ địa của mình, trước đó đã khiến cho những kẻ tìm kiếm di tích cổ bị tử vong, cũng là lý do khiến Tiền Hồng tin chắc rằng người có thể đột nhập phải là tu tiên giả.

Kỳ vật thiên địa: Tàn bi chỉ bộ.

Nửa khối bia đá bị tổn hại có thể lờ mờ nhìn thấy được phía trên có một chữ “dừng”.

Lý Phàm sờ lên bia đá, ‘Hoàn Chân’ không có bất kỳ phản ứng gì, hắn không khỏi có chút đáng tiếc.

Trước đó vì để cưỡng chế xông vào mộ địa, mà sử dụng đại lượng Tiên Phàm Chướng, mà lúc này “tàn bi chỉ bộ” đã bị Tiên Phàm Chướng ảnh hưởng biến thành một khối đá bình thường.

Có điều Lý Phàm cũng không quá để ý, một khi biết được vị trí mộ của Tiền Hồng, đại khái kiếp sau hắn có thể lại đến lấy.

Vật thứ hai mà Tiền Hồng lưu lại đây chính là hai miếng ngọc giản.

Trong ngọc giản ghi lại công pháp hắn khổ cực hối đoái lại từ Vạn Tiên Minh.

“‘Tiểu Hoàn Chân Quyết’, công pháp Luyện Khí kỳ, số người tu luyện trước mắt: 1.”


“‘Vân Thủy Lục’, công pháp Trúc Cơ kỳ, số người tu luyện trước mắt: 1.”

Cầm ngọc giản lên, trong tim Lý Phàm chợt nhảy lên khi cảm nhận được tin tức từ ngọc giản truyền đến, hắn còn tưởng rằng Tiền Hồng vẫn chưa chết, nơi đây chính là cái bẫy được hắn thiết kế ra.

Nhưng sau một lát, Lý Phàm kịp phản ứng lại.

Đã qua hơn ba ngàn năm, đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, e rằng ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng đã hóa thành một nắm cát vàng.

Về phần vì sao những công pháp này bây giờ lại có người đang tu luyện, Lý Phàm suy nghĩ chút liền hiểu ra.

Vạn Tiên Minh kia tất nhiên sẽ có lưu trữ công pháp nguyên thủy.

Nếu nhìn thấy số người tu luyện công pháp trở về 0, thì sẽ biết ngay tu sĩ lúc trước từng hối đoái tu luyện công pháp này đã thân tử đạo tiêu rồi.

Sau này, tự nhiên lại có thể lấy những công pháp này ra để cho người ta hối đoái.

Thậm chí, trong ba ngàn năm qua, hai môn công pháp này không biết đã đổi mấy đời chủ nhân.

“Đen… thật đen mà…” Lý Phàm nhất thời không nói nên lời.

Sau phen cảm khái, Lý Phàm đưa mắt nhìn sang vật phẩm thứ ba, thuyền Thái Diễn.

Vật này chính là công cụ mà Thái Diễn tông dùng để di chuyển người phàm.

Có lẽ chính là bởi vì chiếc phi thuyền bị hỏng cho nên mới bị lưu lại.

Trải qua mấy ngàn năm quanh đi quẩn lại, ngay lúc này lại rơi vào trong tay Lý Phàm, trở thành hi vọng để hắn rời khỏi vùng đất tuyệt địa Tiên Phàm này.

Cầm thuyền Thái Diễn trong tay, trong lòng Lý Phàm dâng trào sôi động.

Mấy trăm năm chờ đợi, cuối cùng cũng đạt được ước muốn.

Về phần thuyền Thái Diễn đã hư hại, Lý Phàm không lo lắng chút nào.

Tiền Hồng không biết sửa, Lý Phàm hắn cũng không biết sửa, nhưng có người biết sửa!



Mười lăm năm sau, định neo năm mươi năm, Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử lại đến Huyền Kinh thành.


“Đạo Huyền Tử! Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!”

“Khấu Hồng! Ngươi cho rằng ngươi chạy trốn tới vùng đất Tiên Tuyệt này, thì ta sẽ tha cho ngươi à? Đem công pháp hôm đó ngươi đạt được giao ra đây, nếu không ta với ngươi không chết không thôi1”

“Nực cười, bởi vì pháp môn kết đan khiếm khuyết nên ta mới bị mắc kẹt ở Trúc Cơ kỳ gần trăm năm, thấy đại nạn sắp tới, sắp biến thành xương khô.

Làm sao có thể giao công pháp kết đan này cho người khác!”

“Đúng vậy! Đại đạo kim đan, có ta không có hắn.

Tuy thế gian này có nhiều pháp môn kết đan, thế nhưng tu sĩ khốn đốn tại Trúc Cơ kỳ càng nhiều! Nếu đã như thế, bây giờ pháp môn trường sinh đang ở ngay trước mắt, sao ta có thể bỏ qua cho ngươi, sao ta có thể không ức hiếp người quá đáng được!”

“Có điều chỉ là trải qua một lần thôi! Nực cười thay ta và ngươi huynh đệ trăm năm, bây giờ lại chỉ vì một chút hi vọng sống mà rút đao khiêu chiến!”



Hai người đang muốn đấu một trận ngươi chết ta sống, thì đột nhiên nghe được từng tiếng cười hào phóng truyền tới từ phía dưới Huyền Kinh thành.

“Chẳng qua chỉ là một công pháp kết đan, cũng đáng để hai vị chiến đấu đến chết ư?!”

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đồng thời thay đổi sắc mặt, nhìn xuống dưới.

“Kẻ nào! Khẩu khí thật lớn!”

“Cuồng vọng!”

Hai người họ, miệng thì nói nhưng vẻ mặt lại đồng thời đề phòng.


“Hai vị không ngại thì xuống đây!”

Chỉ thấy bên trong Thái Sư phủ, một lão giả tóc bạc cao giọng hô to.

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nhìn nhau một cái, rồi đề phòng duy trì một khoảng cách và cùng đáp xuống bên trong Thái Sư phủ.

“Ha ha ha, mời!” Lão giả tóc bạc như thể rất cao hứng, hắn dẫn hai người tới ngồi trong đại sảnh.

Sau đó hắn lại mệnh lệnh cho kẻ dưới chuẩn bị thịt rượu chiêu đãi, rồi có hơi cảm khái và nói: “Năm đó tổ tiên lúc lâm chung từng nói, hậu thế có lẽ sẽ có hai người từ phía đông Khư Uyên tới kinh thành, chính là thời cơ để tộc ta thoát khỏi nơi đây.”

“Mấy ngàn năm qua, người trong tộc ta một mực bán tín bán nghi.

Hôm nay đã chứng, nên uống cạn một chén lớn!” Lão giả cười lớn một tiếng, rồi cầm chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch rượu bên trong chén.

Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nhìn nhau.

“Không biết túc hạ xưng hô như thế nào?” Khấu Hồng mở miệng hỏi đầu tiên, trong giọng nói nghiễm nhiên khách khí rất nhiều.

“Lão phu là Lý Phàm.” Lý Phàm mỉm cười trả lời.

“Nghe ý tứ trong lời nói của túc hạ, tổ tiên ngươi mấy ngàn năm trước đã từng đoán được hai người chúng ta sẽ đến nơi đây? Thời cơ thoát khỏi nơi đây là ý gì?” Đạo Huyền Tử cau mày, quan sát Lý Phàm.


Bình Luận (0)
Comment