Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1002 - Chương 1002. Tâm Ý Giúp Luyện Tâm

Chương 1002. Tâm ý giúp luyện tâm Chương 1002. Tâm ý giúp luyện tâm

“Mức độ nguy hiểm: Ất thượng.”

“Vui lòng nhanh chóng tiêu hủy nó.”

Nghe thấy nhắc nhở của Huyền Hoàng Kính, Lý Phàm lập tức nheo mắt lại.

“Xếp hạng mức độ nguy hại của Tâm Ý Thăng Tiên đan mới chỉ hơn ba ngàn? Mấy năm nay tu sĩ Vạn Tiên Minh đang làm trò gì vậy?”

Tuy kế hoạch nào đó trước đấy tuyên bố phá sản nhưng Lý Phàm chẳng cảm thấy bất ngờ là bao.

Dù sao thì Vạn Tiên Minh lấy chữ vững đi đầu.

Bất cứ vật phẩm nào khiến bố cục rối loạn cũng đều phải kiểm soát chặt chẽ.

Thử nghĩ xem nếu sa vào Tâm Ý Thăng Tiên đan, cơn nghiện đan dược của tu sĩ Hợp Đạo sẽ tàn phá đến mức nào?

Không bị cấm ngược lại còn bất thường.

“Thật xui xẻo! Thế mà lại là hàng cấm!” Trong Thiên Huyền Kính, Lý Phàm làm ra vẻ giận dữ.

“Nhưng dù thế nào ta cũng tốn không ít công sức mới lấy ra được! Thay vì tiêu hủy...”

Lý Phàm giả vờ để lộ ra một tia hung ác từ trong ánh mắt.

“Không bằng để ta nuốt nó!”

Nói rồi hắn đi đến trước Thiên Huyền Kính, cứ thế nuốt đan dược xuống.

“Cảnh cáo, sau khi dùng Tâm Ý Thăng Tiên đan sẽ tiến hành giam cầm tu sĩ với thời gian tương ứng và cai nghiện dựa vào cấp bậc nguy hại tiềm ẩn của tu sĩ. Quá trình này sẽ tạo nên tổn thương không thể tránh khỏi cho cơ thể và tinh thần của tu sĩ.”

“Cảnh cáo...”

Cơ thể của Lý Phàm hơi cứng đờ, dừng động tác uống Thăng Tiên đan lại.

Lý Phàm nghiền nát Tâm Ý Thăng Tiên đan trong tay, nói kháy.

“Như thế này được rồi phải không!”

“Không được, ta không nuốt nổi cục tức này! Thằng cháu đó lại dám lừa ta, ta phải tìm hắn tính sổ!”

Dường như càng nghĩ càng tức, Lý Phàm lập tức bay ra Thiên Huyền Kính rời khỏi thành La Yên bay vào sâu trong nơi hoang dã.

Bay thẳng đến nơi vắng vẻ không người, sau khi xác định không có người theo dõi Lý Phàm mới dừng lại.

Hóa thành độn quang tiến vào sâu trong lòng đất, thành thạo đào ra một mật thất.

Lý Phàm ngưng tụ lại bột Tâm Ý Thăng Tiên đan trong tay mà hắn cố ý giữ lại.

Ngay lập tức một viên Tâm Ý Thăng Tiên đan thu nhỏ cỡ mấy chục lần xuất hiện trong tay Lý Phàm.

Chia viên đan ra làm hai, Lý Phàm nhìn chằm chằm vào nửa viên đan trong đó rồi uống nó.

Không phải do Lý Phàm nghiện đan dược, mà bởi vì hắn muốn chứng minh một suy đoán trong lòng mình.

Thăng Tiên đan cỡ nhỏ sau khi được nuốt vào hóa thành một dòng nước ấm trong nháy mắt lan khắp toàn thân.

Lý Phàm hơi chóng mặt, trong lúc mơ màng lại nhìn thấy Thiên Địa Cực Võng mà hắn đã từng nhìn thấy khi sử dụng ngộ đạo ‘Nhân Đạo Tinh Trần’ giăng khắp nơi.

Hơn nữa, lần này còn rõ ràng hơn trước đây gấp trăm lần.

Dường như gần trong gang tấc vươn tay ra sẽ chạm được. Thiên địa chi lý bày ra trước mặt Lý Phàm không giữ lại bất cứ thứ gì!

Lý Phàm không khỏi mở to mắt muốn nhìn nó rõ ràng hơn.

Ngay lúc này tác dụng của thuốc giảm đi.

Cảnh tượng trước mắt tan biến mất dạng như hoa trong gương, trăng dưới nước.

Một cảm giác trống rỗng khó tả bỗng dâng lên trong lòng Lý Phàm.

“Đáng ghét! Chỉ thiếu chút nữa thôi!”

“Thiên địa chi lý từng ở gần ta đến thế...”

“Nhanh, mau chóng bảo Liễu Tam luyện nhiều hơn một chút!”

Các loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu Lý Phàm như những cơn xoáy hung ác, trong nháy mắt đã xâm chiếm toàn bộ đầu óc của Lý Phàm.

Lý Phàm đứng bật dậy nhưng không rời khỏi mật thất.

Nét mặt dữ tợn.

“Ta muốn thành tiên cần gì phải cầu thứ đan nhược nhỏ nhoi này?”

“Đối với người thường một khi để lỡ cơ hội thành tiên có lẽ sẽ ôm hận cả đời. Nhưng đối với ta...”

“Cơ duyên nhất thời lại chính là cơ duyên cả đời. Lấy không hết, dùng không cạn! Kiếp này bỏ lỡ vẫn còn kiếp sau. Kiếp sau vẫn bỏ lỡ vậy thì kiếp sau nữa!”

Lý Phàm bắt đầu dùng ý chí của mình chống lại hiệu quả Tâm Ý Thăng Tiên đan.

Khuôn mặt vặn vẹo, cả người không ngừng run rẩy.

Dốc hết toàn lực chống lại với dục vọng như ngựa hoang muốn thoát khỏi dây cương.

Cứ như vậy trọn nửa ngày trôi qua.

Dù sao cũng chỉ là một ít bột chứ không phải Tâm Ý Thăng Tiên đan hoàn chỉnh thế mà lại khiến Lý Phàm vượt qua cơn nghiện thuốc.

Các loại tạp niệm như thủy triều biến mất, khi nhớ lại Tâm Ý Thăng Tiên đan lại chẳng còn khao khát nào nữa.

“Vật này thật đáng sợ. Nếu như là một viên Thăng Tiên đan hoàn chỉnh, chỉ dựa vào ý chỉ của ta e rằng không thể chống lại mê hoặc.”

“Nhưng mà nếu có Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú giúp đỡ thì sẽ khác.”

Lý Phàm thở phào một hơi, nâng cao tinh thần sau đó nuốt nửa viên còn lại vào bụng.

Trong lúc dục vọng dâng lên, hắn cũng vận Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú.

Giống với ban nãy, Lý Phàm lại nhìn thấy cực võng do thiên địa chi lý kết thành.

Nhưng dưới sự hỗ trợ của Tiên Tâm Chú, lòng Lý Phàm lặng như nước không có chút dao động nào.

Cứ như vậy, Lý Phàm lặng lẽ chờ đợi tác dụng qua đi.

Ảo giác trước mặt bỗng biến mất, khi nỗi trống rỗng, khát vọng trong lòng dâng lên, Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú khẽ hoạt động, những dục vọng này còn chưa kịp tạo ảnh hưởng đến tâm chí của Lý Phàm đã bị hấp thu hóa thành chất dinh dưỡng của Tiên Tâm Chú.

“Nói muốn thành tiên trước mặt tiên nhân, không khỏi làm trò cười trong thiên hạ.” Trong lòng Lý Phàm chẳng mảy may dao động.

“Cho dù thế nào cũng đã chứng minh được một điều, uống Tâm Ý Thăng Tiên đan có thể giúp đỡ tu hành Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú, hơn nữa không cần lo lắng về tác dụng phụ.” Sau khi dục vọng biến mất Lý Phàm cũng dừng vận Tiên Tâm Chú lại.

Bình Luận (0)
Comment