Bây giờ hắn vẫn chưa thể khiến Tiên Tâm Chú thường trú như việc hít thở theo bản năng, có lẽ đợi đến ngày hoàn thành Tiên Tâm Chú mới thực hiện được tác dụng này.
Rời khỏi mật thất dưới lòng đất, trên đường đi đến châu Thiên Linh, một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
“Sau khi uống Tâm Ý Thăng Tiên đan, thiên địa chi lý mà ta nhìn thấy cũng chỉ là ảo ảnh gần giống với hiện thực mà thôi. Cho dù uống nhiều hơn nữa cũng không thể có được cảm ngộ thật sự. Nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu có thể nhìn thấy thiên địa chi lý thật sự thứ mà các tu sĩ không thể nào hiểu được, không biết hiệu quả có tốt hơn không?”
“Dù sao thì ảo giác chân thực thế nào đi nữa cũng không thể so sánh với các tồn tại thật sự.”
“Đan dược thật sự có thể hỗ trợ tu sĩ ngộ đạo có lẽ sẽ không bị Vạn Tiên Minh cấm nhỉ. Trong một loạt đan dược không có tác dụng, thêm một hai viên chứa đan dược thiên địa chi lý được tu sĩ cảm ngộ được...”
Lý Phàm suy nghĩ xa xôi, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Khi Lý Phàm đến thành Thiên Linh hắn tạm thời dừng suy nghĩ lại.
Đi thẳng vào một cửa hàng bán hoa Thiên Linh ở trong thành.
“Ông chủ, cho ta một chậu hoa Thiên Linh.” Lý Phàm nói.
“Đến đây, khách quan xem bên này. Hàng chất lượng mười sáu cánh đến hai mươi cánh ở cửa hàng này loại nào cũng có.” Chủ tiệm giới thiệu vô cùng nhiệt tình.
Sau khi Lý Phàm đảo mắt qua mấy chục cây hoa Thiên Linh bày trong cửa tiệm, nét mặt bỗng trở nên u ám.
“Nhãi ranh này chẳng lẻ khi dễ tu sĩ bên ngoài như ta sao? Mấy thứ đồ chết tiệt này cũng xứng với tên Thiên Linh?”
“Tại sao trong đám hoa này đều chảy huyết sắc quỷ dị! Thật sự mất hết cả hứng!”
Lý Phàm mắng một câu, nổi trận lôi đình, ngay lập tức thu hút sự chú ý của không ít tu sĩ.
“Aiyo, khách quan có điều không biết. Từ mấy năm trước toàn bộ hoa Thiên Linh sinh trưởng ở chỗ bọn ta đều đã như thế này rồi!”
Chủ tiệm cười khổ giải thích.
“Còn có chuyện này ư? Lẽ nào khi dễ ta không thạo nghề à?” Lý Phàm vẫn đầy vẻ không tin, dáng vẻ không chịu bỏ qua.
Chủ tiệm giải thích hết lần này đến lần khác, các tu sĩ xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng xôn xao phụ họa theo, hắn mới bán tín bán nghi tiếp nhận câu chuyện này.
“Nói như vậy hoa Thiên Linh xinh đẹp có một không hai ở Huyền Hoàng bây giờ đã biến mất hoàn toàn rồi?”
Lý Phàm kinh hồn bạt vía, hơi hối hận nói: “Sớm biết như vậy mấy năm trước dù thế nào ta cũng phải đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó!”
“Nghe nói hoa Thiên Linh đó nở ra những cánh hoa không giống nhau. Sau khi hoa nở, trên mỗi cánh hoa sẽ xuất hiện một cảnh tượng đặc biệt, có thể là núi non xanh biếc, hoặc là đại giang cuồn cuộn, cũng có thể là tuyết rơi từ trời cao. Một đóa hoa tập hợp lại những cảnh đẹp ở mọi nơi trên thế gian. Linh thiêng đẹp đẽ không gì sánh bằng...”
Lời nói của Lý Phàm thoáng chốc gợi lại ký ức của những tu sĩ ở đó.
Chủ yếu là tu sĩ địa phương châu Thiên Linh đều từng nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt sắc của hoa Thiên Linh năm đó. Bây giờ ngươi một câu, ta một câu khiến mọi người thổn thức không thôi.
Những thứ không có được luôn luôn là thứ đẹp đẽ nhất.
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc, tu sĩ lần lượt lắc đầu cảm thán.
Lý Phàm thấy bầu không khí được đẩy đến cực điểm, lúc này mới cất cao giọng nói: “Bảo vật như vậy nếu không thể tận mắt nhìn thấy thật sự là chuyện đáng tiếc nhất đời người! Nhân tài trong Vạn Tiên Minh nhiều vô kể, ta không tin lúc đó không có ai giữ lại hoa Thiên Linh hoàn chỉnh!”
“Kẻ hèn này treo giải thưởng tại đây, bằng lòng dùng một viên Trường Sinh đan kéo dài ba trăm năm tuổi thọ đổi lấy một cơ hội tận mắt nhìn thấy hoa Thiên Linh năm đó!”
Nói rồi Lý Phàm lấy một viên đan dược ra đặt vào trong tay.
Giọng nói lập tức truyền đi khắp nơi, mà sau khi nhìn thấy đan dược trong tay Lý Phàm cảm nhận từng đợt rung động bị thu hút ở trong lòng, càng dấy lên xôn xao.
Bảo vật kéo dài ba trăm năm tuổi thọ vốn vô cùng quý hiếm. Nhưng mà người này lại bằng lòng dùng nó chỉ để đổi lại một cơ hội gặp mặt!
“Đạo hữu quả thật là người thẳng thắn, tại hạ bái phục! Ngươi yên tâm, ta có một người bạn năm đó chuyên trồng hoa Thiên Linh, nói không chừng sẽ giữ lại dáng vẻ của hoa Thiên Linh năm đó.”
“Ta cũng giúp ngươi hỏi xem sao.”
Mọi người lập tức trở nên xôn xao.
Mà ánh mắt của chủ tiệm cũng sáng lên lấy linh phù truyền tin ra bắt đầu liên lạc.
Lý Phàm thì lại đứng giữa đám người, yên lặng chờ đợi.
Kết quả giống với dự đoán của hắn.
Qua một lúc sau, mọi người đều tỏ ra vô cùng tiếc nuối, tin tức truyền đi khắp thành Thiên Linh quả thật chẳng có ai còn giữ lại hoa Thiên Linh với dáng vẻ năm đó.
Lý Phàm thở dài một hơi thất vọng vô cùng.
“Mong muốn không được toại nguyện, ta chết không nhắm mắt!”
“Giải thưởng của kẻ hèn này có hiệu lực lâu dài, làm phiền các vị giúp ta nghe ngóng!” Lý Phàm chắp tay về phía mọi người, sau khi than ngắn thở dài rồi cất bước rời đi.
Tuy việc này trông có vẻ không quan trọng nhưng cũng được coi là một chuyện thú vị trong thành Thiên Linh hẻo lánh này từ đại chiến lần trước.