Thế nên trong lúc mọi người tán gẫu, câu chuyện về ‘Hoa Thiên Linh ban đầu biến mất’ vốn không khiến mấy ai để tâm lại dần được mọi người biết đến.
Cho dù như thế nào thì những tu sĩ năm đó từng thấy hoặc từng nghe nói đến mỹ danh của hoa Thiên Linh thật sự không ít.
Mà theo mức độ lưu truyền rộng rãi của sự việc thú vị này, ký ức về hoa Thiên Linh cũng xuất hiện lại trong đầu bọn họ.
“Haiz, thật sự đáng tiếc.”
“Bảo vật như vậy mà năm đó ta chưa từng được thưởng thức? Thật sự là một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa!”
Càng ngày càng có nhiều tu sĩ không khỏi có ý nghĩ như vậy ở trong đầu.
Mà Lý Phàm, người khởi xướng tất cả lại ở trong Thiên Huyền Kính nhìn thấy mấy cuộc thảo luận về hoa Thiên Linh diễn ra khắp nơi, hài lòng gật đầu.
“Tiếp theo chính là giai đoạn lên men cảm xúc rồi. Bên phía tu sĩ bình thường khởi đầu không tệ, tiếp theo để đệ tử Dược Vương tông đổ thêm dầu vào chắc không còn vấn đề gì nữa.”
“Nhưng mà muốn thật sự đẩy giá thành của hoa Thiên Linh lên còn cần phải xem các quyền quý thật sự của Vạn Tiên Minh nữa.”
Trong mắt Lý Phàm lóe lên tia sáng, lấy linh phù truyền tin mà Sóc Phong đã đưa lại cho hắn trước đấy.
“Sóc huynh, dạo gần đây thế nào?”
Sau khi hỏi han nhau, Lý Phàm vào thẳng vấn đề: “Ta có một chuyện cần nhờ Sóc huynh giúp ta nghe ngóng.”
“Hoa Thiên Linh...”
Gửi lời xong, Lý Phàm yên lặng đợi đối phương trả lời.
Không lâu sau, Sóc Phong gửi tin tới: “Hình như trước đây ta từng nghe nhắc đến hoa Thiên Linh. Chuyện nhỏ thôi, ta giúp ngươi hỏi thăm.”
Lý Phàm khẽ mỉm cười: “Như vậy cảm ơn Sóc huynh trước.”
Bên phía Sóc Phong tạm thời không có tin tức.
“Tiếp theo chỉ cần yên lặng đợi hoa nở thôi.”
Không vội quay trở lại Trường Sinh cốc, Lý Phàm ở trong Thiên Huyền Kính xem sơ quá mấy chuyện lớn nhỏ xảy ra trong Huyền Hoàng giới hai năm nay.
Lý Phàm người biết rõ hướng đi của lịch sử đương nhiên có thể tìm được những biến cố bất thường bị người khác cố tình che giấu từ trong dấu vết để lại.
Chẳng hạn, tin tức Triều Nguyên tông châu Cửu Sơn mà hắn vẫn luôn để ý, trong một đêm đã hoàn toàn biến mất, giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện sự việc động phủ bay lên trời khiến các tu sĩ đến thám hiểm. Những thứ tìm kiếm được chỉ là những ghi chép ít ỏi về Triều Nguyên tông thượng cổ mà thôi.
Một ví dụ khác, một vài tu sĩ của Diễn Võ đường ở khắp nơi bị điều động, không biết đi đến phương nào. Bởi vì những vị trí trống mà dấy lên tranh đoạt, hỗn loạn không nhỏ.
Lý Phàm ghi nhớ từng manh mối vào đầu.
“Còn phải giải quyết vấn đề quyền hạn, tin tức tự mình thu thập được quá ít, quá nhiều hạn chế.”
Một lúc sau, Lý Phàm tạm thời dừng lại.
Im lặng một lúc hắn lại gửi tin nhắn cho Sóc Phong: “Sóc huynh, gần đây ta lĩnh ngộ một chiêu thần thông. Nhớ lại cảnh tượng cùng ngươi luận bàn trước đấy không khỏi ngứa ngáy trong lòng. Không biết gần đây ngươi có thời gian hay không, đến đây thi đấu với ta một trận?”
Lần này Sóc Phong trả lời rất nhanh.
“Ồ? Sao thế, hai năm không gặp ngươi nắm chắc thắng ta rồi sao? Quên không nói ngươi biết, bây giờ ta đã đột phá đến tu vi Kim Đan rồi, cho dù ngươi dùng toàn sức lực cảnh giới Nguyên Anh e rằng chưa chắc thắng được ta.”
“Nói nhiều cũng vô ích, thử sẽ biết ngay.” Lý Phàm trả lời cũng rất dứt khoát.
Lời nói này trong phút chốc đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Sóc Phong.
“Đến đây.” Hắn gửi một phương hướng đến ra hiệu.
Lý Phàm xem là trong một dãy núi bên ngoài thành Thiên Quyền châu Thiên Quyền.
“Được, ta đến ngay, Sóc huynh đợi một lát.”
“Không sao, mấy ngày nay ta vẫn luôn ở đây.” Sóc Phong trả lời lại rồi không nói tiếp nữa.
Lý Phàm ra khỏi Thiên Huyền Kính, dùng truyền tống trận đến châu Thiên Huyền.
Khắp nơi ở châu Thiên Huyền đều là động phủ của quyền quý Vạn Tiên Minh.
Vị trí của Sóc Phong gửi đến đương nhiên cũng như thế.
Lý Phàm ở trên không nhìn thấy những dấu vết của pháp trận bảo vệ bao phủ, cẩn thận lách qua giữa các trận pháp đi thẳng đến địa điểm đã hẹn.
Trong lúc bay, Lý Phàm thỉnh thoảng cảm nhận được thần thức từ phía dưới truyền đến, đảo quanh người mình.
Nhưng mà nhìn thấy Lý Phàm chỉ đi ngang qua nên rất nhanh cũng thu ánh mắt về.
Tốn thời gian một chén trà Lý Phàm đã đến được dãy núi Sóc Phong đang ở.
Giống như cự long uốn lượn, trong dãy núi có mười sáu ngọn núi cao chót vót.
Cho dù cách pháp trận bảo hộ cũng có thể cảm nhận được linh khí dày đặc trong dãy núi.
Ngay khi Lý Phàm đến, một nữ tu mặc váy dài màu vàng nhạt từ trong một ngọn núi bay ra đến trước mặt Lý Phàm.
“Là khách của công tử đúng không, mời đi bên này.”
Dáng vẻ của nữ tu vô cùng cung kính, dẫn Lý Phàm bay xuyên qua pháp trận bảo hộ tiến vào trong dãy núi.
Lý Phàm liếc nhìn nữ tu dẫn đường phía trước, thế mà cũng là tu vi Nguyên Anh trung kỳ giống với hắn.
Mà dường như chỉ là một hạ nhân ở nơi này.
Nhưng mà Lý Phàm không hề cảm thấy quẫn bách, nét mặt bình tĩnh dò hỏi vị nữ tu này về tình hình nơi đây.
Nữ tu mang váy vàng cũng chẳng vì thực lực của Lý Phàm mà thất lễ với hắn, chỉ cần là điều có thể nói đều trả lời rất chi tiết.
Dãy núi này tên là núi Sóc Phong.