Không sai, chính là dãy núi do Phi Tuyết tiên tôn mua, đặt tên theo tên của Sóc Phong, năm đó, Sóc Phong thành công Trúc Cơ đã tặng cho hắn làm quà.
Tuy tên là núi nhưng thực chất là động phủ dày công tạo thành. Không nói đến mười sáu ngọn núi kết thành trận thế, ngưng tụ linh khí trời đất, đỉnh núi đều được tạo thành từ kỳ vật của thiên địa pháp tắc, bản thân sống trong đó cho dù không dồn hết tâm trí tu hành cũng sẽ chịu ảnh hưởng ngầm của pháp tắc chi lực dày đặc khiến tu vi tăng lên từng ngày.
Tuy động phủ ở đây bất phàm nhưng sau khi Sóc Phong đột phá cảnh giới Nguyên Anh, Phi Tuyết tiên tôn lại tặng hắn một biệt viện ở trong thành Thiên Quyền.
Do đó về sau núi Sóc Phong cũng dần trở nên hoang vắng.
Chỉ có những lúc nhàn rỗi mới thỉnh thoảng đến chơi.
Không lâu sau, Lý Phàm đã nhìn thấy Sóc Phong mặc thanh y đứng trên đỉnh núi trung tâm.
Hai tay chắp sau lưng, nét mặt lạnh nhạt đứng ở trung tâm.
Bên cạnh hắn có tổng cộng sáu tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đang cùng tấn công hắn.
Không thi triển lực động thiên, chỉ thi triển thuật pháp.
Nhìn thấy cảnh này ánh mắt Lý Phàm không khỏi chăm chú.
Nói một cách nghiêm túc, những tu sĩ Nguyên Anh này đều không phải kẻ yếu gì. Pháp thuật Ngũ Hành, phi kiếm thần binh, thậm chí còn có hắc tiễn thần thông có thể xuyên qua không gian, đột nhiên xuất hiện tấn công từ các phương hướng quỷ dị.
Nhưng đối mặt với những tấn công này, Sóc Phong không hề né tránh. Thậm chí còn không thèm chớp mắt một cái.
Bạch quang tung bay, Thiên chi kỳ kiếm trong phút chốc đã chặn hết những đòn tấn công này và bắn ngược trở lại.
“Ầm! Ầm!”
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng không ngừng, sáu tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ kiên trì được mấy tức đã bị đòn tấn công của mình làm bị thương, thua trận.
Nét mặt Sóc Phong cũng chẳng để lộ cảm xúc. Những vết thương này không thể nói là không nặng, thậm chí cơ thể của một người đã bị tiêu hủy, một lúc sau phải nhờ lực động thiên lưu chuyển mới biến lại một cơ thể mới.
“Yếu quá, đổi nhóm khác đi.” Giọng điệu của Sóc Phong lạnh lùng, nét mặt có chút không kiên nhẫn.
Gương mặt sáu vị tu sĩ Nguyên Anh lần lượt tỏ ra chua xót, nhưng mà không dám nhiều lời, chắp tay rồi cùng lui xuống.
“Ha ha ha, Sóc huynh uy phong của ngươi lớn thật đấy!” Lúc này Lý Phàm bỗng bật cười to, liên tục vỗ tay, không hề tỏ ra khúm núm vì khí thế của đối phương.
“Khiến Lý huynh chê cười rồi!” Gương mặt lạnh lùng của Sóc Phong khẽ mỉm cười.
Tầm mắt của sáu tu sĩ Nguyên Anh đang định rời đi khẽ lướt qua người Lý Phàm, không dám dừng lại quá lâu chỉ âm thầm đoán thân phận của Lý Phàm.
“Đã lâu không gặp, thực lực của Sóc huynh quả nhiên tăng lên không ít. Nhưng mà ta cũng không thua kém ngươi!”
“Mời chỉ giáo!”
Không nói nhiều lời thừa thãi, gương mặt Lý Phàm lạnh lùng duỗi tay chỉ Sóc Phong ở đằng xa.
Vù...
Một cơn gió thổi qua, Sóc Phong vốn dĩ bày thế chờ quân địch đợi một lúc lâu cũng không thấy xung quanh xảy ra chuyện gì bất thường.
Nụ cười dần biến mất, ánh mắt Sóc Phong hơi lạnh lùng: “Lý huynh, lẽ nào ngươi đang đùa giỡn với ta hay sao?”
Nét mặt Lý Phàm không chút thay đổi, khẽ mỉm cười nói: “Thần thông vừa mới lĩnh ngộ, lần đầu thi triển có chút sơ sót là chuyện bình thường.”
“Nhưng mà không sao, lần này có lẽ được.”
“Cẩn thận đấy!”
Giọng điệu Lý Phàm bỗng trở nên lạnh lùng không gì sánh bằng, thu ngón tay phải lại rồi duỗi ra lần nữa.
“Trừu Ti!”
Gió yên biển lặng như chẳng có gì xảy ra, chỉ có giọng nói không có tí cảm xúc nào của Lý Phàm vang vọng trên đỉnh núi.
Sóc Phong vừa định lên tiếng lại cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi.
Tơ xanh uốn lượn trên bầu trời dường như hòa tan với nước trong phút chốc biến mất.
Sóc Phong định ra tay nhưng lại không khỏi kêu lên một tiếng.
Trên người hắn trong thoáng chốc đã xuất hiện một vết máu, giống như lưỡi dao sắc bén cắt da thịt để lộ ra máu thịt bên trong.
Còn trong không trung trước mặt Sóc Phong lại có thêm một sợi tơ màu đỏ.
“Tơ...”
“Tơ...”
Những âm thanh quỷ dị không ngừng vang lên.
Mỗi lần vang lên trong không khí lại xuất hiện thêm một sợi tơ máu, còn trên người Sóc Phong cũng có thêm một vết thương.
Trong phút chốc, Sóc Phong mình đầy thương tích, máu rơi đầm đìa.
Mà trong lòng Sóc Phong lại dấy lên từng cơn lạnh lẽo.
Bởi vì hắn, người vô cùng hiểu rõ tình huống của mình, đã phát hiện bản thân không chỉ bị thương nhẹ ngoài da.
Mà các kết cấu trong cơ thể vô duyên vô cớ bị rút ra biến mất.
Giống như...
Một hình nhân được bện từ kim chỉ đang bị người khác chậm rãi rút từng sợi chỉ trong cơ thể ra ngoài.
Hơn nữa từ đầu tới cuối ‘Kiếm’ kỳ vật Trúc Cơ bên mình cũng không phản kích phòng vệ!
“Chẳng trách được gọi là ‘Trừu Ti’!” Sóc Phong không khỏi suy nghĩ.
“Nếu cứ tiếp tục như thế này...”
Trong đầu Sóc Phong hiện lên cảnh tượng đáng sợ, cơ thể của mình càng ngày càng nhỏ đi vì bị kéo chỉ liên tục, cuối cùng không còn sức lực mà ngã xuống đất như một con búp bê cũ nát, trong tiếng kêu rên chờ đợi khí vận của mình bị tiêu diệt.
Trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng mà trong lúc suy nghĩ quay cuồng hắn lại không tìm được cách đối phó với thần thông ‘Trừu Ti’ này ngay lập tức.
Còn Lý Phàm từ đầu đến cuối đều chỉ tay từ đằng xa, khóa chặt Sóc Phong.