“Cấp bậc quyền hạn không đủ thật sự khiến người ta phiền lòng. Chỗ nào cũng chịu giới hạn chẳng được tự do!” Lý Phàm cảm thán.
Sóc Phong nghe vậy lơ đễnh nói: “Hừ, chẳng qua là do ngưỡng cửa Vạn Tiên Minh đặc biệt bố trí để củng cố quyền thống trị của mình mà thôi. Những người nắm quyền thật sự nào cần phải từng bước leo lên theo tuần tự, tăng cấp bậc quyền hạn...”
“Nhưng mà nếu Lý huynh đã có nhu cầu như thế cũng dễ thôi. Tri Cẩn...”
Nữ tu váy vàng lập tức đáp.
“Gần đây vị trí khách khanh có còn trống không?” Sóc Phong hỏi.
“Năm nay còn trống ba vị trí. Nhưng mà...” Tri Cẩn nhìn Lý Phàm, muốn nói lại thôi.
“Tu vi không đạt yêu cầu đúng không.” Sóc Phong mỉm cười: “Không sao, chuyện đặc biệt làm theo cách đặc biệt, cứ nói do ta chỉ định. Ngươi đánh tiếng là được.”
Tri Cẩn khẽ gật đầu, cơ thể mơ hồ rồi biến mất tại đó.
Lúc này Sóc Phong mới giải thích: “Đảm nhận khách khanh ở nhà ta sẽ có được quyền hạn cơ bản của diễn ba mươi. Mỗi năm cũng sẽ được phát công huân cố định.”
Lý Phàm nghe vậy nhưng chẳng tỏ ra vui mừng mà lại chau mày nói: “Đa tạ Sóc huynh. Nhưng mà ta nhàn rỗi quen rồi, nếu như...”
Sóc Phong phất tay: “Không sao, không cần ngươi phải làm gì hết, chỉ treo một chức hão mà thôi. Ngươi và ta có cùng chí khí, sao có thể là người chịu bị người khác trói buộc chứ?”
“Nhưng mà...”
Sóc Phong nhìn Lý Phàm trong ánh mắt toát lên một tia chiến ý: “Nếu như hôm này ngứa tay muốn tìm người luận bàn, ngươi không thể cố ý từ chối!”
Lý Phàm như trút được gánh nặng, chắp tay nói: “Vậy thì cảm ơn Sóc huynh trước.”
Sóc Phong không hổ là thế hệ thứ hai của đỉnh cấp Tiên Minh. Hiệu quả làm việc vô cùng cao.
Chén trà xanh trên bàn vẫn chưa uống hết, Tri Cẩn đã quay trở lại.
Giao cho Lý Phàm một miếng ngọc phù bằng tinh thể Tuyết Hoa Băng, chứng tỏ việc Lý Phàm đảm nhiệm khách khanh đã được ghi vào sổ.
“Lý huynh có thể xem hiệu quả.” Ngón tay trỏ của Sóc Phong gõ lên mặt bàn, một tấm Thiên Huyền Tiểu Kính xuất hiện trước mặt Lý Phàm.
Lúc Lý Phàm xem tin tức của mình trong Thiên Huyền Kính, quả nhiên phát hiện mình có thêm danh hiệu ‘Khách khanh Huyền gia.”
Cấp bậc quyền hạn quả thật tăng đến cấp ba mươi như Sóc Phong nói.
Nhưng mà cũng chú thích rõ, cấp bậc quyền hạn này trói buộc với chức vụ ‘khách khanh’, một khi danh hiệu ‘khách khanh’ biến mất, cấp bậc quyền hạn cũng biến mất theo.
Mà công huân cá nhân có được sẽ được tích lũy từ diễm một.
Hai thứ không ảnh hưởng đến nhau.
Điều này nằm trong dự đoán của Lý Phàm nhưng mà hắn càng chú ý đến bốn chữ ‘Khách khanh Huyền gia’ này hơn.
“Huyền gia?” Lý Phàm hơi thắc mắc nhìn Sóc Phong.
Sóc Phong cũng không né tránh, thẳng thắn nói: “Nhà mẹ họ Huyền, còn về tên ta...”
Hắn nhún vai bày ra dáng vẻ ‘Ta cũng không rõ’.
Lý Phàm gật đầu cũng không hỏi thêm.
“Kể ra thì trước đây ra chỉ thỉnh thoảng nghe đến danh tiếng của lệnh tôn ‘Phi Tuyết’, thực lực cao thâm, cực kỳ giỏi về luyện khí, được người người kính trọng, nhưng lại không biết Huyền gia của các ngươi lại có quyền thế trong Vạn Tiên Minh như thế.”
“Một tán tu vô danh như ta cũng biết được công huân Tiên Minh không dễ có được. Không ít tu sĩ thận trọng cần cù, xả thân quên cả tính mạng, đến cuối cùng cũng chỉ chật vật đạt được cấp bậc diễm hai mươi. Nhưng chỉ cần có được sự cho phép của Sóc huynh đã có thể đạt được quyền hạn diễm ba mươi ngay lập tức...”
“Ngày hôm đó có thể trùng hợp gặp Sóc huynh, thật sự là may mắn ba đời!” Lại uống thêm một chén trà xanh, Lý Phàm mỉm cười cảm khái.
“Ha ha ha, ta không ngờ ‘Kiếm’ mất kiểm soát một lúc lại có thể làm quen với kỳ nhân như Lý huynh. Người ở cảnh giới Nguyên Anh mà có thể đánh bại ta bằng thần thông, ở trong Vạn Tiên Minh chẳng thể tìm được mấy ai!” Sóc Phong đánh giá Lý Phàm rất cao và cũng không hề xem thường hắn chỉ vì thân phận của hắn.
“Hai người chúng ta thật sự có duyên...” Sóc Phong vui vẻ lại bảo Tri Cẩn dọn lên vài món ăn mới lạ đẹp mắt.
Hai người đang uống linh tửu thơm ngon, ăn được đến một nửa.
Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ từ bên ngoài phòng truyền vào.
“Sóc ca ca! Sóc ca ca!”
Nét mặt Sóc Phong hiện lên một tia không vui, nụ cười lập tức biến mất.
Còn chưa kịp lên tiếng, một bóng người màu trắng đã bay vào giữa đại sảnh.
Người đến mặc đồ trắng, dáng người cao ráo, nước da hồng hào trắng như ngọc.
“Sóc ca ca, ngươi quay về rồi sao lại không báo với ta một tiếng thế.” Nàng phồng má có vẻ hơi tức giận, nhưng mà trong ánh mắt lại ngập tràn sự ngưỡng mộ dành cho Sóc Phong.
“Ta cũng vừa về không lâu.” Sóc Phong có chút mất kiên nhẫn rồi giải thích.
“Được rồi.” Nữ tử buồn bã không vui nói.
Nàng chuyển tầm mắt vào Lý Phàm ngồi một bên, đôi mắt đảo qua đảo lại: “Sóc ca ca, vị này là ai thế? Sao trước đây ta chưa từng gặp?”
Sóc Phong nói qua loa: “Đây là bạn mới của ta, Lý Phàm.”
“Hình như ta đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi...” Nữ tử nghiêng đầu, tỉ mỉ đánh giá Lý Phàm.
Ánh mắt Lý Phàm chỉ lướt qua người nữ tử, trong lòng khẽ động.
Tuy nữ tử không biết Lý Phàm nhưng Lý Phàm vô cùng quen thuộc nữ tử. Đây chính là Lục Tuyết Tịnh kiếp trước có quan hệ chủ tớ với hắn, con gái của thủ tịch trận pháp sư Sách Trận đường Lục Khê Thiền.