“Cùng là thế hệ thứ hai của Tiên Minh, hai người quen biết nhau cũng là lẽ thường. Chỉ không ngờ rằng Lục Tuyết Tịnh thân phận cao quý, điêu ngoa tùy hứng được một đám thanh niên tuấn kiệt vây quanh lại có dáng vẻ như thế này ở trước mặt Sóc Phong.”
Lý Phàm liếc qua Lục Tuyết Tịnh một cái rồi tránh đi rất nhanh. Hắn nhìn Sóc Phong ra vẻ không biết mà hỏi: “Sóc huynh, vị này là...”
“Nàng họ Lục, tên Tuyết Tịnh.” Chỉ giới thiệu tên, không giới thiệu thân phận mẫu thân của nàng.
Ý rất rõ ràng, Lý Phàm cũng không hỏi nhiều.
“Nếu đã có giai nhân đến thăm, ta cũng không làm phiền Sóc huynh nữa.” Lý Phàm chắp tay chuẩn bị cáo từ rời đi.
“Chuyện về hoa Thiên Linh vẫn mong Sóc Huynh giúp ta nghe ngóng thêm.” Trước khi rời đi, Lý Phàm lại thuận miệng dặn dò.
Nhưng không ngờ câu nói này lại khiến Lục Tuyết Tịnh trở nên tức giận.
“Cái gì, chính ngươi nhờ Sóc ca ca nghe ngóng chuyện hoa Thiên Linh?” Nàng nhìn chằm chằm vào Lý Phàm đầy dữ tợn: “Sao hắn lại lừa ta rằng bản thân hắn muốn chứ? Còn khiến ta phải tốn công sức nhờ đám người kia tìm giúp ta nữa.”
Lý Phàm nghe vậy không khỏi nhìn Sóc Phong.
“Sao lại nói là lừa ngươi chứ. Chuyện của Lý huynh chính là chuyện của ta.” Tuy Sóc Phong hơi khó xử nhưng thấy gương mặt uất ức của Lục Tuyết Tịnh cũng cảm thấy đau đầu, vội vàng giải thích.
Còn Lục Tuyết Tịnh lại bày ra dáng vẻ ‘Ta không nghe ta không nghe’.
Không trực tiếp trút giận lên người Sóc Phong, ngược lại càng nhìn Lý Phàm càng thấy không thuận mắt.
“Ngươi là đệ tử nhà ai? Ta thấy ngươi trông rất lạ! Không phải là gián điệp cố ý tiếp cận Ngũ Lão hội của Sóc ca ca để nghe ngóng vị trí của Thiên Huyền Kính đó chứ! Vừa nhìn đã thấy ngươi không phải hạng tốt lành gì, trước nay Sóc ca ca chưa từng lừa ta...”
“Lục Tuyết Tịnh ngươi nói linh tinh gì đó!” Thấy Lục Tuyết Tịnh không biết lựa lời mà nói, sắc mặt Sóc Phong hơi thay đổi, lập tức quát mắng.
Lý Phàm bị liên lụy bởi mạch suy nghĩ khó hiểu của Lục Tuyết Tịnh nhưng cũng chẳng tức giận bao nhiêu.
Mà sao khi nghe lời nói của nàng ánh mắt hơi chăm chú.
“Huyền gia quả nhiên có quan hệ với Thiên Huyền Kính.”
“Lý huynh, thật ngại quá. Hôm nay đến đây thôi, hôm khác lại mời ngươi đến phủ làm khách.” Sóc Phong xin lỗi.
Trong lúc bảo Tri Cẩn tiễn khách lại phải đau đầu an ủi Lục Tuyết Tịnh đang muốn khóc.
Lý Phàm nhìn hai người họ rồi rời khỏi động phủ này.
“Sóc ca ca, ngươi nhất định phải tin ta. Lý Phàm vừa nãy thật sự không phải người tốt gì đâu. Ánh mắt đó khiến người khác không thể nào thoải mái được, sau này ngươi ít qua lại với hắn đi.” Sau một hồi được Sóc Phong an ủi, Lục Tuyết Tịnh cũng coi như bình tĩnh trở lại.
Nàng lại nói chắc như đinh đóng cột.
So với lời nói từ một phía của người khác, Sóc Phong càng tin vào cảm giác của bản thân hơn.
“Ừm, được, ta biết rồi.” Hắn nói cho có lệ, hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Lục Tuyết Tịnh.
“Phi Tuyết tiên tôn cực kỳ giỏi về luyện khí. Có một người con trai, không biết cha hắn là ai.”
“Lục Khê Thiền, thủ tịch Sách Trận đường, kiếp trước là lãnh đạo của Thiên Huyền Tỏa Linh. Có một người con gái, cũng không biết cha nàng là ai.”
“Hai người quen biết nhau có lẽ là bạn thân thiết.”
“Đều có liên quan đến Thiên Huyền Kính...”
Trên đường quay về Trường Sinh cốc, Lý Phàm phân tích một ít tình báo, mơ hồ nhận được một vài manh mối.
“Thú vị đấy. Không biết kiếp này có cơ hội để Ngư Phụ ra tay thêm một lần nữa không. Nhưng mà trong kiếp này Thâu Thiên Hoán Nhật lệnh đã rơi vào trong Vân Thủy thiên cung, cho dù Lục Tuyết Tịnh bị bắt cũng không biết dùng thứ gì mới có thể đổi được nàng ra.” Lý Phàm thầm suy tính.
Sau khi quay lại Trường Sinh cốc, phát hiện Phương Tái Tế đã biến mất. Nhưng lại không biết đã đi nơi nào, bắt đầu tạo ra pháp bảo bảo vệ cần thiết cho phân thân Hứa Bạch rồi.
Còn Liễu Tam cũng đang bận rộn với công việc chủ trì đệ tử Dược Vương tông thần niệm tiếp nhận ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’.
“Thời gian nửa năm đã sắp xếp xong mọi thứ, phân thân có thể ra khỏi cốc rồi.”
“Trước đó, bản tôn vẫn còn tiếp tục ngủ đông nhỉ.”
Đi đến mật thất bế quan, giới hạn tiến vào Vẫn Tiên cảnh đã được xóa bỏ.
“Phúc Sinh, Huyền Hoàng thiên tôn!”
Lý Phàm thi triển nghi thức, đi đến không gian trong suốt nhiễu sóng một lần nữa.
Ba cảnh tượng khác nhau hiện lên trước mặt hắn.
‘Thiên Kiếm tông luyện kiếm’ xuất hiện gần đây đã được mở khóa, có thể tiến vào.
Lý Phàm không chút do dự, tập trung thần niệm. Một lúc sau trong lúc mơ màng hắn đã tiến vào trong Vẫn Tiên cảnh.
Còn chưa kịp nhìn rõ thông tin của nhân vật nhập thể lần này, bên tai đã nghe thấy giọng nói vừa mừng rỡ vừa tức giận.
“Mau, có chuyện vui xem rồi kìa! Một đệ tử ngoại môn vừa nhập tông không lâu khoác lác muốn đại chiến với đại sư huynh rồi kìa!”
“Ngươi nói đùa gì vậy, đại sư huynh có tu vi như thế nào, có đệ tử ngoại môn nào chịu được một chiêu của hắn chứ?”
“Haiz, không nói rõ được, ngươi đi xem sẽ biết. Trước đây Triệu sư huynh Kim Đan kỳ không phục muốn giáo huấn người này nhưng lại bị một kiếm của đối phương đánh ngã lăn ra đất.”
“Ta nghe nói tên đó trông có vẻ cũng chỉ là Luyện Khí kỳ. Ngươi cho rằng có thể sao? Nhất định đã bị kẻ xấu lẫn vào trong tông môn. Theo ta thấy người đến không có ý tốt.”