“Nhanh lên, lát nữa không kịp xem tỉ thí bây giờ.”
Trong âm thanh hỗn loạn, Lý Phàm đi theo dòng người đến sân tỉ thí.
Đồng thời cũng biết được thông tin của cơ thể này.
Cơ Triệu Huyền, tu vi Kim Đan, đệ tử nội môn Thiên Kiếm tông.
Là người ít nói kiệm lời, không thích xã giao, một lòng say mê kiếm đạo.
“Trần sư huynh, đa tạ!”
Một giọng nói quen thuộc khiến cả người Lý Phàm chấn động, trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Bởi vì Lý Phàm đã quá quen thuộc với chủ nhân của giọng nói này, đây chính là Bạch tiên sinh!
Lý Phàm nhìn theo hướng của giọng nói lại phát hiện tướng mạo của tu sĩ nói chuyện đó bình thường, hoàn toàn khác với Bạch tiên sinh.
Nhưng mà trong lúc vô ý trên người hắn toát lên một loại khí chất khiến Lý Phàm chắc chắn rằng hắn chính là Bạch tiên sinh!
“Có lẽ dáng vẻ thật sự của hắn quá thu hút sự chú ý, cho nên đã thay đổi tướng mạo.”
“Nhưng mà hiện tại là lúc nào, vì sao hắn lại giả dạng người bình thường gia nhập vào Thiên Kiếm tông?”
Trong phút chốc trong lòng Lý Phàm dấy lên vô số thắc mắc.
Lý Phàm mang theo thắc mắc tiếp tục nhìn trong sân thi đấu.
Chỉ thấy sau khi tu sĩ Kim Đan họ Trần bại dưới tay của Bạch tiên sinh với bề ngoài là tu vi Luyện Khí, không hề tỏ ra khó tiếp nhận.
Mà chỉ chắp tay thật lòng khâm phục nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”
Sau đó mang theo niềm vui xẹt qua đám người, biến mất tăm, bế quan cảm ngộ.
Tu sĩ đang xem chiến đấu trở nên xôn xao.
Bọn họ đều biết vị tu sĩ Luyện Khí này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Mà lúc này Lý Phàm cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó.
Ánh mắt hắn khóa chặt vào thanh kiếm gỗ trong tay của Bạch tiên sinh.
“Thanh kiếm đó...”
Trong lòng Lý Phàm lập tức chấn động không thôi.
Hắn vội vàng hỏi thăm các sư huynh đệ bên cạnh mới biết rằng khi nãy lúc Bạch tiên sinh tỉ thí trong tay không có binh khí nào thuận tay.
Cho nên hắn đã rút đại một khúc từ đống gỗ bên cạnh tạo ra một thanh kiếm gỗ.
Sau khi nghe thấy chuyện này, trong lòng Lý Phàm lại càng thêm chấn động.
“Nói không chừng thanh kiếm này chính là thanh kiếm trong tay Sóc Phong sau này.”
“Thiên chi kỳ Kiếm!”
“Sao có thể được chứ? Kỳ vật thế này lại chỉ là vật thuận tay của Bạch tiên sinh?”
“Hắn rốt cuộc có tu vi như thế nào?”
Phát hiện này nhất thời khiến suy nghĩ của Lý Phàm rơi vào trong hỗn loạn.
Thiên chi kỳ Kiếm là hội tụ của pháp tắc kiếm trong thế gian.
Theo lý mà nói chỉ khi mượn Thiên Địa chi kỳ mới có thể thai nghén ra được.
Nhưng bây giờ thứ trong tay Bạch tiên sinh chẳng khác gì với đồ chơi của trẻ con tiện tay tạo ra mà thôi.
Như vậy lĩnh ngộ của Bạch tiên sinh về kiếm đạo thậm chí là thiên địa chi lý sâu xa đến mức nào?
Chuyện này quả thực vượt khỏi sức tưởng tượng của Lý Phàm.
Trong lúc Lý Phàm ngơ ngẩn lại có một kiếm tu Nguyên Anh, ngự sử kiếm quang bay đến.
Hắn lấy ra một bộ bảy bảy bốn mươi chín thanh Tử Mẫu kiếm, tấn công Bạch tiên sinh như bão vũ lê hoa.
Bạch tiên sinh nhấc tay, nhẹ nhàng vung kiếm.
Bảy bảy bốn mươi chín thanh Tử Mẫu kiếm đều lập tức phản kích, trở thành một mớ hỗn độn.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm tu đã thua.
“Các ngươi có phát hiện không, so với lúc giao đấu với Trần su huynh hắn đã mạnh hơn rồi!”
“Chắc chắn đang che giấu tu vi, đùa giỡn với chúng ta!”
“Thế này đại sư huynh không ra mặt không được rồi, không biết hắn đã tỉnh rượu chưa.”
Trong tiếng thảo luận sôi nổi, ký ức về đại sư huynh Thiên Kiếm tông cũng lập tức xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Đại đệ tử vạn năm của Thiên Kiếm tông.
Bối phận thật sự còn cao hơn cả chưởng môn hiện tại.
Nhưng mà bản tính lười nhác, không thích quản lý công việc, chỉ thích uống rượu. Cho nên dùng cái cớ vụng về là ‘sư huynh vĩnh viễn của các đệ tử hậu bối’, vẫn luôn chiếm lấy danh hiệu ‘đại sư huynh’.
Tên là: Tư Đồ Dao.
Năm đó đại sư huynh Tư Đồ Dao được xưng là thiên hạ chiến lực đệ nhất khiến không ít tu sĩ hiếu chiến lần lượt tìm tới cửa khiêu chiến.
Tư Đồ Dao bị quấy rầy không biết lấy đâu ra hai hòn đá lớn chắn trước cửa sơn môn.
Lần lượt dùng kiếm khắc hai hàng chữ lớn ‘Kẻ nhàn hạ dừng bước’, ‘Người đến dừng chân’.
Nghe nói sau khi Tư Đồ Dao khắc hàng chữ này đã sảng khoái đứng tại đó uống một bình rượu, cười nói ha hả. Nói rằng sau này yên tĩnh rồi.
Quả nhiên như vậy từ đó về sau, vô số người khiêu chiến đến ngay cả hạn chế của hai hòn đá lớn trước cửa cũng không loại bỏ được.
Trong nháy mắt đã hiểu được khoảng cách thực lực cực lớn giữa hai bên, chỉ đành ảo não rời đi.
“Xem ra vị Tư Đồ Dao này cũng là một nhân vật không tầm thường.”
Lý Phàm người từng nhìn thấy hòn cự thạch này hóa thành thiên địa kỳ vật ở hàng ngàn năm sau cũng không khỏi nghĩ như vậy.
“Nhưng mà rất rõ ràng hắn so với Bạch tiên sinh vẫn có chênh lệnh tương đương.”
“Một người là Nhân chi kỳ, người còn lại thì đạt đến cảnh giới Thiên chi kỳ...”
“Quả thật không thể tưởng tượng được.”
Huyền thoại của Tư Đồ Dao càng phủ thêm một tầng bí ẩn cho Bạch tiên sinh.
Lúc này, hắn dùng thực lực không thể đo lường, không hề từ chối với cứ lời khiêu chiến nào của đệ tử Thiên Kiếm tông.
Toàn bộ chỉ dùng một chiêu đánh bại bọn họ.