Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1010 - Chương 1010. Đối Mặt Bạch Tiên Sinh (2)

Chương 1010. Đối mặt Bạch tiên sinh (2) Chương 1010. Đối mặt Bạch tiên sinh (2)

Các tu sĩ Thiên Kiếm tông bị đánh bại không chỉ không chán nản, mà ai ai cũng vui mừng giống như nhận được phần thưởng trong lúc luận bàn.

Rõ ràng là một cơ duyên hiếm có, một đám đệ tử một lòng muốn thử.

Trong lòng Lý Phàm khẽ động, cuối cùng cũng nắm bắt cơ hội, đứng trước mặt Bạch tiên sinh trước những đệ tử khác.

Cho dù xem chúng sinh trong Huyền Hoàng giới chẳng đáng gì nhưng đứng trước mặt Bạch tiên sinh vô cùng thần bí này, trong lòng Lý Phàm lúc này không khỏi hơi căng thẳng.

Bởi vì lần này tiến vào Vẫn Tiên cảnh bằng cách nhập thể, không thể thi triển thần thông của mình.

Hít sâu một hơi, Lý Phàm nhớ lại công pháp của Cơ Triệu Huyền mà hắn nhập thể.

Là một cách ngưng đan khí tạo thành kiếm vô cùng mới lạ.

Nhưng mà một cách tỏ trăm cách.

Dựa vào khí kiếm có thể thi triển toàn bộ uy lực của thần thông ‘Phá Thiên Tâm Kiếm’ mà Lý Phàm lĩnh ngộ được.

“Mong tiên sinh chỉ giáo.”

Lý Phàm hạ giọng nói.

Ngay sau đó, tâm niệm chuyện động, vài kiếm ý đầy khí Hắc Sát bỗng xuất hiện xung quanh Bạch tiên sinh.

Hắc kiếm phát ra tiếng rít dài giống như chém Bạch tiên sinh thành vô số vụn nhỏ.

“Không tệ. Tuy sáng kiến hay nhưng lòng của ngươi có đi cùng với kiếm?”

Lúc hắc kiếm tăng tốc tiếp cận Bạch tiên sinh lại bỗng dừng lại giữa không trung.

Không biết vì sao thời gian cũng ngưng đọng.

Bên tai Lý Phàm nghe thấy câu nói êm tai của Bạch tiên sinh.

“Dùng kiếm làm công cụ, kiếm cũng sẽ coi ngươi như công cụ giống vậy.”

Ầm!

Dường như sấm sét đánh tan sương mù, vô số linh cảm hiện ra trong đầu Lý Phàm

Vô số khả năng thôi diễn Phá Thiên Tâm Kiếm cùng lúc xuất hiện trước mặt Lý Phàm.

Khiến cho Lý Phàm hoa cả mắt, cảm giác không biết chọn thế nào.

“Hóa ra kiếm còn có thể dùng như thế này!”

Giống với khi xưa hắn nhìn thấy bản ‘Tạo Hóa Hông Lô Công’ hoàn chỉnh do Bạch tiên sinh truyền thụ, sau đó hoàn toàn say mê lạc lối.

Lần này sau khi Lý Phàm được Bạch tiên sinh chỉ điểm cũng đắm chìm vào trong điểm kỳ diệu của ‘Phá Thiên Tâm Kiếm’, không thể thoát ra.

Ngay cả một câu khách sáo như ‘cảm ơn tiền bối chỉ điểm’ cũng nói trong mơ mơ màng màng, ngay cả rời khỏi sân tỉ thí như thế nào cũng không rõ.

Nhưng không biết qua bao lâu, nhờ những tiếng hô ‘đại sư huynh’ xôn xao ở bên ngoài mới đánh thức Lý Phàm tỉnh dậy từ trong giác ngộ.

Lý Phàm nhìn theo ánh mắt của mọi người chỉ thấy Tư Đồ Dao dáng đi xiêu vẹo giống như chưa tỉnh rượu, được hai đệ tử Thiên Kiếm tông dìu đỡ ép lên sân thi đấu.

“Rượu, rượu đâu?” Tư Đồ Dao ợ một cái không nhìn Bạch tiên sinh ở trước mặt mà mơ màng hỏi tùy tùng bên cạnh.

“Tư Đồ cần gì giả vờ say chứ.” Bạch tiên sinh lại không tức giận, ngược lại khẽ mỉm cười.

Sau khi Tư Đồ Dao nghe vậy cũng không cố tỏ ra ngu ngốc nữa. Hắn ho nhẹ rồi đứng dậy nhìn Bạch tiên sinh.

Trên gương mặt hắn xuất hiện một nét bất đắc dĩ: “Thật là, vốn còn muốn giữ mặt mũi đại sư huynh Thiên Kiếm tông ta đây. Ngươi vạch trần như vậy, xem ra không đánh không được rồi.”

Tư Đồ Dao không biết từ nơi nào lấy ra một bình rượu hồ lô, uống ực một ngụm.

Sau đó ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Bạch tiên sinh, đánh giá nửa ngày.

“Đánh không lại, đánh không lại.” Hắn lẩm bẩm trong miệng.

Tuy câu nói của Tư Đồ Dao nhẹ nhàng nhưng lại khiến các tu sĩ ở tại đó trở nên xôn xao. Phải biết rằng sức mạnh chiến đấu thực sự của Tư Đồ Dao có thể nói là đứng đầu Thiên Kiếm tông. Đã rất nhiều năm hắn không nghiêm túc xuất chiêu, không ai biết được giới hạn thực lực của hắn đến đâu.

Nhưng khi đối mặt với Bạch tiên sinh, một cường giả tuyệt đối như thế ở Huyền Hoàng giới chưa bắt đầu chiến đấu đã chủ đầu thừa nhận không phải đối thủ của đối phương!

Dựa theo tính cách của Tư Đồ Dao, đánh không lại sẽ nói đánh không lại chứ không xem thường nói dối.

Nam tử trông có vẻ tầm thường không có gì nổi bật này rốt cuộc có thân phận gì, từ nơi nào đến?

Trong chốc lát, ánh mắt tất cả trên dưới Thiên Kiếm tông đều đổ dồn lên người Bạch tiên sinh, kinh ngạc không thôi.

“Dù biết rõ không làm được nhưng vẫn làm, đây không phải là châm ngôn cả đời của Tư Đồ ngươi hay sao?” Thấy Tư Đồ Dao chậm chạp không ra tay, Bạch tiên sinh lại cổ vũ.

“Thanh kiếm kia của ngươi giấu lâu như vậy cũng đến lúc nên lấy nó ra thử rồi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng như lọt vào tai Tư Đồ Dao lại giống như sấm sét.

Một khí thế kỳ lạ bỗng dâng lên từ trên người Tư Đồ Sao, đôi mắt hắn khẽ nheo lại nhìn chằm chằm vào Bạch tiên sinh toát lên một tia thắc mắc.

Nhưng dù sao cũng có thần thái của cường giả đứng đầu, qua một lúc hắn đã trấn áp nỗi thắc mắc và quỷ dị trong lòng xuống.

“Nếu đã như vậy từ chối sẽ bất kính.” Tư Đồ Dao nghiêm túc nói.

Tư Đồ Dao bước lên một bước giơ tay phải ra nhìn các đệ tử Thiên Kiếm tông xung quanh.

Nghiêm túc nói: “Các sư đệ, kiếm đến.”

Tất cả tu sĩ trên dưới Thiên Kiếm tông cho dù đang ở nơi nào, ngay lúc này cũng nghe thấy câu nói của Tư Đồ Dao.

Bọn họ hơi sửng sốt, sau đó không chút do dự mà ném phi kiếm bản mệnh tự thân vào không trung.

Tư Đồ Dao là đại sư huynh Thiên Kiếm tông, ít nhiều cũng chiếu cố đến các đệ tử mới nhập môn, từ trước đến này chưa từng bày ra vẻ cao nhân tiền bối. Các đệ tử gặp khó khăn đại sư huynh đều đứng ra giúp từng người một, thậm chí còn giúp người thân không màng đạo lý.

Bình Luận (0)
Comment