Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1013 - Chương 1013. Tuyệt Thế Phiên Công Tử

Chương 1013. Tuyệt thế phiên công tử Chương 1013. Tuyệt thế phiên công tử

“Có lẽ là do cấp bậc năng lượng tiếp xúc cao hơn không ít?”

Trong lòng Lý Phàm thầm đoán.

Không có quá nhiều vướng mắc, Lý Phàm chỉ ghi nhớ điểm tiến vào lần sau, sau đó xuất quan, nhìn thấy Phương Tái Tế tràn đầy phấn khởi, vô cùng đắc ý.

“Ha ha, tông chủ, lần này ta thật sự đã phát huy vượt xa bình thường, mấy pháp bảo chế tạo ra cho dù là Liễu Tam cũng không thể dễ dàng phá giải phòng ngự được!”

“Đó là bởi vì thiếu chủ cần gấp những món đồ này, ta sợ không cẩn thận làm hỏng chúng nó, cho nên căn bản không dùng toàn lực.” Liễu Tam trừng Phương Tái Tế một cái, sau đó nhìn Lý Phàm giải thích.

“Nhưng mà thiếu chủ à, thành thật mà nói mấy món pháp bảo lão Phương chế tạo lần này thật sự không tệ, đều được tận tâm làm ra.”

Phương Tái Tế nghe Liễu Tam nói vậy lập tức vui vẻ ra mặt: “Còn phải nói sao, tông chủ cho ta mượn Dược Vương Chân Đỉnh nghiên cứu lâu như thế, chung quy phải có thu hoạch chứ.”

Nhìn thấy dáng vẻ hai người cãi cọ nhau, Lý Phàm khẽ mỉm cười.

“Phương tiên sinh còn không mang pháp bảo ra cho ta xem. Ta nóng lòng không chờ được rồi đây này.” Lời nói này là của phân thân Hứa Bạch.

Trong nửa năm nay bản tôn Lý Phàm tìm kiếm Vẫn Tiên cảnh và cảm ngộ kiếm đạo, còn hắn vẫn ở trong Thú Chủng giới tiếp tục lĩnh ngộ Ngũ Hành và thế giới chi lý.

Cơ thể này vô cùng tương thích với Thú Chủng giới, thể ngộ vô cùng dễ dàng. Độ cao thiên phú ngang với bất cứ thiên kiêu nào.

Hai người đã quen với tồn tại của phân thân từ lâu, lúc này nhìn thấy Hứa Bạch bỗng xuất hiện trong mật thất cũng không cảm thấy kỳ quái.

“Thiếu chủ mời xem.”

Gương mặt Phương Tái Tế đầy tự hào, vung tay một cái, bốn chùm sáng lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong chùm sáng là một bộ áo trắng, một cái thiết phiến, một cái túi hương, một miếng ngọc bội.

“Tịnh Quang Lưu Ly Y được chế tạo từ các vật liệu quý hiếm như lưu ly trắng, tịnh quang phù sinh. Không nhiễm bụi trần và mọi kiếp nạn. Xem nhẹ mọi tấn công bình thường dưới Hợp Đạo. Cho dù tu sĩ cảnh giới Hợp Đạo muốn phá giải phòng ngự của nó cũng phải tốn công sức.”

“Vô Ảnh Bách Hoa Phiến được tạo từ nguyên liệu của đá vô ảnh, ngọc thiên động. Trên thiết phiến thêu khung cảnh trăm hoa khoe sắc, thực ra là đã phong ấn trăm loại hoa. Có thể tùy ý lựa chọn, trộn lẫn hằng trăm hương hoa. Ngoài ra, tác dụng lớn nhất là tạo ra một ảo ảnh thu hút sự chú ý của kẻ địch trong thời khắc nguy hiểm. Bản tôn thì có thể lặng lẽ chạy đi trăm dặm...”

“Thiên Kết Triền Ti Nang ngoài công dụng cất đồ, có thể nhốt nữ tử nhìn vừa ý vào trong đó, dùng thiên kết tình võng ngày này qua ngày khác thay đổi suy nghĩ của nàng. Cho dù có mối thù không đội trời chung cũng có thể dần dần thay đổi tâm ý, cuối cùng hoàn toàn yêu chủ nhân của Thiên Kết Triền Ti Nang. Đến chết cũng không thay đổi.”

Phương Tái Tế thao thao bất tuyệt, vô cùng hưng phấn.

Nét mặt của Lý Phàm và Liễu Tam lại tỏ ra kỳ lạ.

“Món cuối cùng cũng vậy, Thiên Bảo Bách Xa Bài. Ngoài vẻ bề ngoài, cách xuất hành cũng vô cùng quan trọng. Độn không, ngự kiếm như những tu sĩ bình thường thật sự ảnh hưởng đến phong thái. Trong chiếc Bách Xa Bài này phong ấn hàng trăm loại xe bay, phi thuyền. Đảm bảo mỗi lần người đi ra ngoài đều hoa cả mắt.”

“Trong mỗi pháp bảo phi hành đều có không gian dư đủ rộng. Cho dù thêm vào mười mấy hai mươi cô nương cũng dư.”

“Khụ khụ, Phương tiên sinh đến đây thôi.”

Nét mặt Lý Phàm khẽ giật, phân thân Hứa Bạch thì bất đắc dĩ lên tiếng.

Lúc này Phương Tái Tế cảm thấy bầu không khí bây giờ hơi kỳ lạ, sau khi quan sát một lượt mới thức thời chỉ cho Hứa Bạch cách luyện bốn pháp bảo này.

“Luyện bằng tâm huyết, thần niệm, không chỉ có thể sai khiến pháp bảo nhận chủ. Khi bị thương nặng, bốn pháp bảo này có thể cùng san sẻ vết thương.”

Nửa ngày sau Hứa Bạch luyện hóa tất cả mấy món pháp bảo này.

Trên người mặc áo trắng, tay cầm thiết phiến, túi thơm hóa thành một chuỗi nhỏ treo lên chuôi thiết phiến, ngọc bội thì mang lên người.

“Phạch!”

Hứa Bạch mở thiết phiến ra quạt nhẹ, trên người bao trùm một tầng bạch quang rực rỡ, quanh người phát ra khí thơm.

“Đúng là một công tử nhẹ nhàng.” Liễu Tam thấy vậy ánh mắt sáng lên, không nhịn được mà ca ngợi.

Tục ngữ có câu người đẹp vì lụa. Vốn dĩ tướng mạo cả Hứa Bạch đã vô cùng khôi ngô, khí chất bất phàm. Lúc này các pháp bảo do Phương Tái Tế tỉ mỉ thiết kế chế tạo làm nổi bật, hắn càng giống như người trên trời khiến người khác mất hồn.

Phương Tái Tế cũng không khỏi tán thưởng.

Nhưng mà một lúc sau hắn lại khẽ chau mày: “Nhưng mà cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó.”

Liễu Tam buồn bực nói: “Thiếu thứ gì? Ta cảm thấy đã hoàn mỹ lắm rồi.”

Phương Tái Tế giật mình vỗ tay nói: “Có câu người đẹp xứng đôi với anh hùng. Phân thân này của thiếu chủ giống như thiên nhân, bên cạnh không có người đẹp thật sự đáng tiếc!”

Liễu Tam một lòng muốn phản bác Phương Tái Tế, lúc này lại khẽ gật đầu bày tỏ sự đồng ý.

“Ha ha.”

Hứa Bạch mỉm cười không trả lời.

“Kế hoạch nhập thế của các đệ tử thực hiện thế nào rồi?” Tấm tắc khen ngợi vẻ đẹp thịnh thế của Hứa Bạch, cuối cùng Lý Phàm cũng hỏi lại chính sự.

Liễu Tam hoàn hồn nghiêm túc nói: “Trong nửa năm nay đã có gần hai trăm đệ tử rời khỏi Trường Sinh cốc. Theo chỉ thị của thiếu chủ lần lượt đến các châu thành khác nhau, ẩn nấp vào đó.”

Bình Luận (0)
Comment