“Trong những tin tức lan truyền về hoa Thiên Linh cũng chú ý thu thập mọi tin tức đáng quan tâm. Thông qua liên kết ‘Đại Mộng Xuân Thu trận’ chuyển về tổng bộ tông môn Trường Sinh cốc.”
“Ta cũng đã thành lập tổ chức chuyên môn tổng hợp, phân loại, lấy ra những bộ phận có ích trong những thông tin này...”
Về khía cạnh này, Liễu Tam vẫn đáng tin cậy, không cần Lý Phàm căn dặn đã làm tốt mọi thứ ngay ngắn gọn gàng.
Lý Phàm nghe vậy vô cùng hài lòng lại căn dặn: “Tốt lắm. Không mong các đệ tử có công lao, chỉ cần không sai sót là được. Ngày thường chỉ cần làm một tu sĩ Vạn Tiên Minh bình thường là được, an toàn của bản thân là trên hết.”
Liễu Tam gật đầu đáp.
“Nhưng mà...” Hắn nhìn Lý Phàm muốn nói lại thôi.
“Lão Liễu cứ nói đừng ngại.”
“Đệ tử nhập thế đông đảo, nhân lực trong Trường Sinh cốc lại hơi căng thẳng. Thiếu chủ có cân nhắc đến việc thức tỉnh vài người không?” Liễu Tam thử dò hỏi.
Lý Phàm im lặng một lúc cuối cùng lắc đầu nói: “Bây giờ trong tay chúng ta không còn nhiều công pháp, cho dù thức tỉnh bọn họ, ngoài việc càng thêm phiền phức, còn lại không có lợi ích gì nhiều.”
“Ngược lại có thể dùng những dị thú trong Thú Chủng giới. Có phân thân của ta trấn áp, bọn chúng sẽ không có ý nghĩ gì khác.”
“Cứ từ từ suy tính, Dược Vương tông chúng ta phục hưng, không vội nhất thời.”
Liễu Tam nghe vậy chậm rãi lắc đầu.
“Nhưng mà cũng nhanh thôi. Lần này ra ngoài nếu như không có chuyện ngoài ý muốn sẽ lấy được công pháp vô chủ. Lão Liễu kiên nhẫn chờ đợi đi.” Lý Phàm lại vẽ bánh.
Dốc lòng dặn dò một lúc, phân thân và Lý Phàm cùng rời khỏi Trường Sinh cốc.
Xuyên qua tường chắn sương trắng, hai người đường ai nấy đi.
Bản tôn thay đổi dung mạo biến thành một tu sĩ trung niên bay thẳng đến đảo Ki Hồng, châu Nhạc Dương.
Phân thân Hứa Bạch thì thản nhiên đi đến châu Thiên Linh.
Trước tiên nói bên phía bản tôn.
Mục tiêu Lý Phàm đến châu Nhạc Dương lần này là Tây Môn Vũ nghiên cứu sự thay đổi địa hình từ xưa đến nay.
Ở chỗ hắn cho bản đồ so sánh chi tiết về các dạng địa hình khác nhau từ trước đến này ở Huyền Hoàng giới.
Lý Phàm muốn dùng bản đồ để đi đến núi Thánh Thú Nam Minh năm ấy một chuyến.
Mục đích để xác định xem kế hoạch rút binh của Yêu tộc có thành công hay không.
Tuy trong trí nhớ của Tiểu Hắc, biết được đối thoại trước khi chết của Xích Cửu Đầu, có lẽ Yêu tộc đã rút lui thành công.
Nhưng mà dù sao cũng được kể lại từ nhiều người khó tránh khỏi sơ sót.
Không bằng tận mắt nhìn thấy.
Nếu như dưới sự dẫn dắt của Đế Nhất, Yêu tộc thật sự có thể băng qua núi Thánh Thú Nam Minh, phá không liệt giới đi ra.
Như vậy chứng tỏ Thiên Kiếm tông ban đầu cũng từng làm như vậy.
Có lẽ tiếp theo có thể nghiên cứu lại làm thế nào có được cách chế tạo thần binh liệt giới ở trong Vẫn Tiên cảnh.
Không nói đến việc chừa lại đường lui cho mình.
Bí thuật này cho dù Vạn Tiên Minh hay Ngũ Lão hội chắc chắn cũng vô cùng hứng thú.
Châu Nhạc Dương nằm ở phía tây nam Vạn Tiên Minh, các trung tâm châu không quá xa.
Trong cảnh có một hồ lớn tên là hồ Nhạc Dương.
Châu được đặt tên bằng hồ.
Nghe nói mỗi ngày mặt trời mọc có thể nhìn thấy một cảnh tượng mặt trời chui ra từ dưới đáy hồ tuyệt đẹp. Trong khoảnh khắc đó, nồng độ thái dương chi khí nơi đó vượt xa những nơi khác. Hấp thu, cảm ngộ một lúc đáng giá bằng khổ tu trong mấy ngày thường.
Do đó bên hồ Nhạc Dương tụ tập khá nhiều tu sĩ. Hơn nữa sản vật trong hồ vô cùng phong phú, mỗi ngày cá trong hồ đều chịu ảnh hưởng bởi thái dương chi khí dày đặc, cũng trở nên khác với những loại khác. Thịt cá tươi ngon, khi ăn nó giống như uống linh thạch thuộc tính hỏa, cả người đều ấm áp.
Nhờ vào cái hồ này vô số tu sĩ tư chất bình thường cũng có thể tiến vào cảnh giới cực nhanh.
Đương nhiên chuyện tốt thế này sẽ khiến người trong thiên hạ đỏ mắt. Để phòng ngừa người ngoài đến cướp tài nguyên, tu sĩ châu Nhạc Dương tự kết thành liên minh chiếm một vùng hồ Nhạc Dương rộng lớn làm của riêng.
Tu sĩ bên ngoài nghe danh tìm đến muốn lấy tài nguyên trong hồ, chỉ có thể tranh giành nhau khu vực bị phân ra, chất lượng thấp kém.
Tốn thời gian mười mấy ngày Lý Phàm vào được bên trong châu Nhạc Dương.
Trong thoáng chốc hắn đã cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn mình.
Nhưng mà thấy Lý Phàm không bay về phía hồ Nhạc Dương thì cũng dần thu ánh mắt theo dõi lại.
Không tính toán với mấy người này, Lý Phàm bay đến đảo Ki Hồng.
Đảo Ki Hồng nằm ở một nhánh sông đổ vào hồ Nhạc Dương, bên sông Kim Sát.
Mỗi khi mặt trời mọc trên hồ Nhạc Dương, thái dương chi khí tràn trề, sông Kim Sát cũng lấp lánh rực rỡ, kim quang hiện ra.
Cho dù là ánh chiều tà của thái dương chi khí thuần khiết nhưng không biết vì sao lại nhiễm sát khí, tu sĩ không thể nào hấp thu được.
Cho nên rất ít tu sĩ đến đây, cũng có thể coi như một trong những nơi khá yên tĩnh của châu Nhạc Dương.
Danh xưng của Tây Môn Vũ cũng khá vang dội ở nơi này. Không tốn bao lâu Lý Phàm đã tìm được động phủ của hắn.
Từ xa ở bên ngoài Lý Phàm đã nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ của hắn: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, muốn Cổ Kim Địa Hình Khảo hoàn chỉnh thì đến đảo Ki Hồng tìm ta. Truyền tin bằng Thiên Huyền Kính sẽ bị che đậy.”