“Cái gì? Ngươi không tin chuyện này xảy ra trong Vạn Tiên Minh, ta lừa ngươi sao? Còn muốn tố giác với người khác ta là tên lừa đảo?”
“Con mẹ ngươi...”
Tây Môn Vũ chửi rủa hổn hển xong, Lý Phàm mới cao giọng nói: “Có phải Tây Môn đạo hữu ở đấy không?”
“Tại hạ Hàn Vô Ưu, nghe hiền danh của đạo hữu đặc biệt đến đây thăm hỏi!”
“Vào đi.” Tây Môn Vũ lười biếng lên tiếng.
Cửa động mở ra, Lý Phàm tiến vào trong động phủ.
Nơi ở không lớn cũng chẳng trang trí gì.
Chỉ có ngọc giản rơi đầy ra đất, thậm chí còn có không ít thư tịch bằng giấy và mộc giản.
Lý Phàm khẽ đảo mắt qua, phát hiện trên đó đều là những ký tự hắn không nhận ra.
“Ngươi đến vì Cổ Kim Sơn Hà Khảo?” Tây Môn Vũ không ngẩng đầu, cẩn thận nhìn nhánh cây chết khô mọc trên mặt đất trong động phủ, cất tiếng hỏi.
“Không sai.” Lý Phàm cũng dứt khoát.
Tây Môn Vũ thuận tay chỉ một cái, một bộ thư tịch bằng giấy từ dưới mặt đất hỗn loạn bay lên.
“Một vạn độ cống hiến. Cần phải bảo mật không được bán đi.”
Cùng lúc đó một kim quang và một quyển sách cũng bay đến trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười, ký khế ước rồi ném mười viên linh thạch cực phẩm qua.
Tạm thời cất ‘Cổ Kim Sơn Hà Khảo’ vào, không đọc kỹ càng.
Lý Phàm không vội rời đi, ngược lại có chút hứng thú hỏi: “Tây Môn đạo hữu tại sao không ghi chép bằng ngọc giản? Mà lại dùng sách giấy ghi chép?”
Động tác nghiên cứu nhánh cây héo của Tây Môn Vũ dừng lại, hắn liếc Lý Phàm thản nhiên nói: “Nội dung khắc trong ngọc giản thường chỉ lưu giữ được một vạn năm. Nếu như linh khí mất đi, thời gian này sẽ càng ngắn hơn.”
“Nhưng nếu viết lên giấy được làm từ cây Trường Thanh bằng mực sát lại có thể giữ được ba đến năm vạn năm mà không phai.”
“Nếu như khắc thẳng lên gỗ Trường Thanh cho dù qua mười vạn năm cũng có thể nhìn rõ ràng.”
Lý Phàm nghe vậy mỉm cười: “Suy nghĩ của đạo hữu quả thật khác với người thường. Hở ra là tính bằng vạn năm...”
“Sau vạn năm, Huyền Hoàng giới còn hay không vẫn chưa biết được.” Lý Phàm cảm thán.
Tây Môn Vũ bỗng quay đầu, ánh mắt cứng đờ.
“Đạo hữu có ý gì?”
Lý Phàm hơi ngạc nhiên: “Chẳng qua chỉ thuận miệng cảm khái mà thôi. Sao thế?”
“Hừ. Thế thì ngươi có thể đi rồi.” Tây Vũ Môn lại đánh giá Lý Phàm một lượt rồi quay đầu đi chỗ khác không nói gì thêm.
“Sau này còn gặp lại!” Lý Phàm chắp tay đang định rời đi.
“Ầm!”
Vừa đi đến trước cửa động phủ lại cảm nhận được mặt đất rung lắc dữ dội.
Một sức mạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện trong cảm ứng của Lý Phàm.
Lý Phàm không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nguồn năng lượng màu vàng đất phát ra từ nhánh cây khô mà Tây Môn Vũ quan sát.
Dường như Tây Môn Vũ đã chờ đợi rất lâu, hắn lấy một bình ngọc trắng ra hấp thụ toàn bộ dòng chảy màu vàng.
Vụ nổ kéo dài nửa chén trà mới dần yên tĩnh lại.
Tây Môn Vũ thấy thu hoạch lần này, mỉm cười vui mừng.
“Đây là địa mạch chi lực?” Lý Phàm đi đến có chút tò mò hỏi.
Nét mặt Tây Môn Vũ khẽ thay đổi, cất bình ngọc đi, ngăn chặn ánh mắt Lý Phàm đang nhìn chằm chằm vào nhánh cây khô.
“Xem ra đạo hữu cũng có chút kiến thức. Không sai, ta đã nghiên cứu xong Cổ Kim Địa Hình Khảo, bây giờ ta đang nghiên cứu liên quan địa mạch.”
“Chuyện này riêng tư cá nhân, đạo hữu đừng nên nghe ngóng bậy bạ.” Giọng điệu của Tây Môn Vũ không mấy vui vẻ.
Nét mặt của Lý Phàm hơi áy náy: “Ta không có ý gì. Chẳng qua ta cảm thấy nhánh cây khô này của đạo hữu trông hơi quen mà thôi.”
“Hửm?” Tây Môn Vũ hơi sửng sốt, sau đó nét mặt khẽ thay đổi: “Đạo hữu đừng đùa ta!”
“Tại hạ từ trước đến nay không nói dối.” Lý Phàm nghiêm túc nói,
“Trước đây ở châu Thiên Linh ta đã từng nhìn thấy một nhánh cây khô thế này ở thôn quê. Sau khi đụng vào bỗng nhiên đến một không gian không xác định.”
“Một gốc cây đổ nát sừng sững giữa trời, khiến lòng người khác lạnh lẽo. Không bao lâu ta đã tỉnh lại từ trong cảnh tượng đó.”
“Cành cây khô trong tay đã biến mất giống như một giấc mộng.”
Lý Phàm cảm thán: “Nhánh cây khô của đạo hữu có phần giống với nhánh cây ta từng thấy ngày đó. Nhưng mà dường như có chút không giống...”
Tây Môn Vũ càng nghe nét mặt càng kinh ngạc.
Nghe đến cuối hắn vung tay đóng cửa động phủ lại, thấp giọng nói: “Đạo hữu nhìn thấy nhánh cây khô đó ở nơi nào của châu Thiên Linh?”
“Là ở...” Lý Phàm cau mày, dường như đang cố gắng nhớ lại.
Tây Môn Vũ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ngưng thần lắng nghe.
“Không nhớ nổi.” Qua hồi lâu Lý Phàm lại nhún vai, bất đắc dĩ nói.
“Ngươi...” Vẻ mặt Tây Môn Vũ cứng đờ: “Chuyện kỳ dị như thế sao lại tuỳ tiện quên chứ?”
Mặt hắn tràn đầy không tin, quan sát Lý Phàm.
“Tây Môn đạo hữu, không bằng nói cho ta nghe xem cành khô này lại là vật gì. Nói không chừng kể ra ta nhớ ngay ra được cũng khó nói.” Lý Phàm bèn mỉm cười đề nghị.
Tây Môn Vũ nghe vậy thì híp mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Lý Phàm.
Mà Lý Phàm thì không mảy may sợ sệt, vẻ mặt như thường nhìn thẳng vào hắn.
Dường như đoán không được thực lực của Lý Phàm, Tây Môn Vũ cuối cùng không lựa chọn vọng động.
Thân hình chuyển động, lần nữa bày cành khô che sau lưng ra trước mặt Lý Phàm.
Sau khi trầm mặc một lúc mới nói: “Thực ra ta cũng không rõ lắm về lai lịch của vật này. Khi đó tiến độ nghiên cứu địa mạch của ta vào bình cảnh.”