Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 1017 - Chương 1017. Cành Tàn Hóa Cổ Thụ (2)

Chương 1017. Cành tàn hóa cổ thụ (2) Chương 1017. Cành tàn hóa cổ thụ (2)

“A, trải qua lời của đạo hữu, hình như ta đã nhớ được. Trước đây từng thấy cành khô đó ở chỗ này.”

Tiện tay vẽ ra địa hình châu Thiên Linh, Lý Phàm biểu thị một địa điểm.

Khi này Tây Môn Vũ mới thu hồi ánh mắt nhìn cành khô, chặt chẽ ghi nhớ phương vị trong lòng. Sau đó xóa đi bản đồ.

“Vật đổi sao dời. Mấy năm nay ta đã từng quay về chốn cũ mấy lần, lại trước sau vẫn không thể gặp được gốc cây khô kia lần nữa. Cho nên Tây Môn đạo hữu cũng đừng nên ôm hi vọng quá lớn mới tốt.” Lý Phàm dặn dò.

Tây Môn Vũ thản nhiên cười: “Kỳ vật như thế đương nhiên là có thể gặp nhưng không thể cầu. Chẳng qua vận khí của ta trước giờ không tệ, chờ sau khi ta làm xong nghiên cứu luận địa mạch nhất định sẽ đi thử vận khí.”

“Vậy thì sớm chúc Tây Môn đạo hữu thành công!” Lý Phàm ôm quyền, đang muốn rời đi.

“Hàn Vô Ưu đạo hữu phải không.” Tây Môn Vũ ném tới một linh phù truyền tin: “Cảm giác hai người chúng ta có chút duyên phận. Giữ lấy vật này, nói không chừng ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Lý Phàm thu hồi linh phù, không dừng lại thêm nữa.

Chờ bóng dáng của hắn biến mất, cửa lớn động phủ lần nữa đóng lại.

Lông mày Tây Môn Vũ cau lại thật sâu: “Thiên địa có Nhược Mộc, ngày đêm tiêu sinh thọ...”

“Lẽ nào nó vẫn còn tồn tại trên thế gian này?”

Lý Phàm rời đảo Kỳ Hồng, lấy ra “Cổ Kim Địa Hình Khảo”.

Thần niệm lật qua trang sách, chỉ qua mấy hơi thở đã đọc hết toàn bộ nội dung trong đó.

Trong tay bốc lên một ngọn lửa, tiêu hủy Địa Hình Khảo.

Ánh mắt Lý Phàm nhìn về hướng đông nam.

“Cực nam biến thành nam lệch đông à. Biến đổi cổ kim quả nhiên huyền diệu.”

“Lời của Tây Môn Vũ trước kia quả nhiên không giả. Ngàn vạn năm qua, Huyền Hoàng giới thật sự bành trướng tổng thể một vòng, có nhiều nơi hoàn toàn biến mất, có nơi thì tự dưng thêm ra một khối địa vực...”

“Núi Thánh Thú Nam Minh ngày xưa hiện giờ cũng biến thành kết nối xoáy nước biển sâu của hải dương vô tận.”

“Tuy nói dựa vào thăm dò của Tây Môn Vũ, chỗ đó bây giờ đã không tồn tại núi Thánh Thú gì đó. Chỉ có điều...”

Trong mắt Lý Phàm lóe lên một luồng tinh quang.

Bên ngoài nước xoáy lớn bao quanh một vòng đảo, giống như một con cự mãng đã chết.

“Đây là rắn đỏ quấn quanh núi Thánh Thú Nam Minh ta nhìn thấy ở Vẫn Tiên cảnh lúc trước.”

“Nó đều đã chết, lữ trình rời Huyền Hoàng giới của Yêu tộc năm đó sợ rằng chưa chắc thuận lợi như vậy.”

Lý Phàm bay về hướng thiên thành của châu Nhạc Dương.

Trên đường hắn lại biến ảo thành hình dạng vốn có của mình. Là khách khanh của Huyền gia, cấp bậc quyền hạn đạt tới cấp ba mươi, có thể sử dụng miễn phí pháp trận truyền tống khoảng cách xa.

Vốn dĩ thông qua Truyền Tống trận gián tiếp bình thường ít nhất cần hơn nửa tháng đi đường.

Sau khi sử dụng pháp trận truyền tống khoảng cách xa chỉ gần nửa ngày là có thể đến.

Đi vào Nhạc Dương thiên thành, bên trong tượng Truyền Pháp thiên tôn. Nhân viên tiếp đón sau khi xác minh thân phận của Lý Phàm có phần kinh hãi.

Sau đó vô cùng cung kính dẫn Lý Phàm tới trong không gian pháp trận truyền tống khoảng cách xa.

Đồng thời vượt qua mấy tu sĩ đang xếp hàng chờ phía trước, trực tiếp mở ra trận pháp trước cho hắn.

Những tu sĩ bị chen ngang không có bao nhiêu phẫn nộ. Biết Lý Phàm thân phận không đơn giản, chỉ là trong ánh mắt lộ ra một tia hiếu kỳ và hâm mộ.

Cảm giác hơi choáng truyền đến, ngay sau đó Lý Phàm đã tới châu Ninh Khư nơi xoáy nước lớn biển sâu tồn tại.

“Hửm?”

Rời khỏi pháp trận truyền tống, sau khi thích ứng với dị thường của thân thể, Lý Phàm đã phát hiện được một vài nơi không bình thường.

Lúc trước hắn cũng từng sử dụng pháp trận truyền tống khoảng cách xa.

Bởi vì kéo dài qua rất nhiều châu, phải xuyên qua rất nhiều tầng tường chắn sương trắng, cho nên ngoại trừ cảm giác thân thể choáng váng, khó chịu.

Dị thường thân thể do xói mòn thọ nguyên mang tới cũng cực kỳ rõ ràng. Giống như là bị rút lấy một phần của bản thân, trong lòng sẽ hiện lên cảm giác mất mác nhè nhẹ.

Nhưng mà lần này...

Lý Phàm kiểm tra tuổi tác của bản thân trên giao diện Hoàn Chân.

“Không phải ảo giác, không giảm bớt quá nhiều thọ nguyên.”

“Là hiệu quả của sương trắng phệ nguyên yếu đi hay là kỹ thuật của pháp trận truyền tống khoảng cách xa của Vạn Tiên Minh tiến bộ?”

Lý Phàm nhớ lại cảnh xuyên qua sương trắng từ trong Trường Sinh cốc trước đó.

“Hiệu quả của sương trắng phệ nguyên vẫn còn. Nói thế nào...”

Lại liên tưởng đến Vạn Tiên Minh đang âm thầm điều động nhân thủ, xâm nhập trong sương trắng giống như đang tìm kiếm cái gì.

“Xem ra ngoài Phổ Hiền Chân Chu ra, hình như Vạn Tiên Minh còn đã tìm được phương pháp ứng đối sương trắng phệ nguyên.”

“Trong sương trắng có cái gì đây.”

Lý Phàm nháy mắt nhớ tới Vực Thẳm Gào Thét nhìn thấy và rất nhiều ‘mê vực’ giấu trong sương mù trắng nghe nói ở đời trước.

“Chờ đã.”

Bước chân của Lý Phàm bỗng ngừng lại.

Bởi vì hắn nhớ tới chỗ mê vực hắn từng gặp quái vật phản chiết lại ở phía trên đoạn thạch lĩnh ngộ ra ‘Loạn’ Tự Quyết.

“Không phải là vì khi đó ta thi triển ra Loạn Tự Quyết mới khiến cho Vạn Tiên Minh xâm nhập trong sương mù trắng đấy chứ.”

Suy nghĩ của Lý Phàm xoay nhanh.

“Không phải là không có khả năng này. Chẳng qua dựa theo lẽ thường, trước tiên phương hướng điều tra nhất định hẳn là trong Huyền Hoàng giới. Vậy mà trực tiếp toả định mục tiêu ở chỗ sâu sương trắng.”

Bình Luận (0)
Comment