“Là đã từng điều tra nhưng không tìm được trong Huyền Hoàng giới. Hay là...”
“Trước đó Loạn Tự Quyết đã từng xuất hiện. Mà nguồn gốc chính là trong sương trắng?”
“Nếu như thật sự là vậy, vậy thì đại biểu cái gì?”
Lý Phàm không kiềm được rơi vào trầm tư.
Tinh thể Hóa Đạo Thạch phát ra lam quang trong suốt, Lý Phàm không ngừng thôi diễn các loại khả năng.
Mà thân thể lại không ngừng động tác, phi độn về phía chỗ xoáy nước lớn.
Không lâu sau, linh khí thuộc tính thủy trong không khí càng lúc càng dày đặc và cuồng bạo nhắc nhở Lý Phàm đã cách chỗ cần đến không xa.
“Shhh...”
Từng cơn đau nhói lôi Lý Phàm ra từ trong suy tư.
“Linh khí nơi này có chút cổ quái.” Lý Phàm khẽ cau mày.
Lấy thể chất của hắn hiện giờ, sau khi hấp thu linh khí thuộc tính thủy cuồng bạo nơi này trong lúc vô tình thế mà cũng cảm thấy đau từng cơn khó mà chịu được.
Giống như từng lưỡi đao sắt đang không ngừng cắt vào trong cơ thể.
Lý Phàm tạm thời phong bế thân thể, ngăn cách sự rót vào của linh khí bên ngoài. Lại bắt lấy một luồng hút vào lòng bàn tay, tỉ mỉ nghiên cứu.
“Không chỉ có loại tính bạo ngược, khó mà bị tu sĩ hấp thu sử dụng. Càng tự nhiên ẩn chứa thuộc tính ‘tê liệt’...”
“Khó trách dân cư châu này thưa thớt, càng tới gần xoáy nước lớn thì càng ít người lui tới.”
Lý Phàm tiếp tục chạy như bay về phía địa điểm mục tiêu, linh khí bên người quả nhiên càng ngày càng sắc bén.
“Phù!”
Trong quá trình phi hành, gió mạnh thổi qua mạnh cắt Lý Phàm đau mặt.
Hắn không thể không lại lấy linh khí bày ra một tầng phòng ngự quanh người.
“May mà ta có Ngũ Hành đại động thiên tự thành tuần hoàn trong cơ thể. Nếu là tu sĩ bình thường, sợ là phi độn không lâu, linh khí trong cơ thể đã tiêu hao sạch sẽ.”
Cảm nhận được tốc độ linh khí trôi đi trong cơ thể, Lý Phàm âm thầm kinh hãi.
Cứ như vậy, một đường bay nhanh. Qua thời gian một nén nhang, cuối cùng hắn cũng thấy được xoáy nước biển sâu thanh thế to lớn và hòn đảo hình rắn chiếm giữ bên cạnh xoáy nước.
Không đến gần, chỉ quan sát từ đằng xa.
Trong thoáng chốc giống như trở về cảnh tập thể tộc đàn yêu thú rút lui mấy ngàn năm trước.
“Xoáy nước này hẳn là dị tượng của núi Thánh Thú sau khi liệt giới tạo thành.”
“Đã mấy ngàn năm trôi qua mà vẫn chưa lắng lại. Đủ để có thể thấy được trước đây là quy mô cỡ nào. Đây sao lại không phải một loại phá hư nào đó đối với Huyền Hoàng giới.”
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Phàm chợt có điều ngộ ra.
“Mỗi một quần thể phá giới rời đi đều giống như cắt một lỗ hổng trên khí cầu lớn Huyền Hoàng sắp bị tiên khư cắn nuốt.”
“Người trong Huyền Hoàng giới một khi phát hiện tự nhiên không cho phép.”
“Chắc chắn sẽ đến đây ngăn cản. Rắn đỏ nói không chừng là vì vậy mà chết trận.”
“Như vậy Thiên Kiếm tông lúc trước đâu, là bởi vì cùng là thập tông Tiên đạo cho nên không có người tìm tới cửa. Hay là nói người đi theo cùng thần binh liệt giới không chỉ có người Thiên Kiếm tông.”
“Cũng hoặc là sau khi Thiên Kiếm tông rời đi, tu sĩ còn lại của thập tông Tiên đạo mới hậu tri hậu giác.”
Suy nghĩ của Lý Phàm rất lâu không thể lắng lại, không khỏi thêm mong đợi hành trình Vẫn Tiên cảnh lần sau.
“Sóng gió càng lớn, đạo pháp lĩnh ngộ càng mạnh!”
“Nơi này chính là nơi chứng đạo của ta!”
Bỗng nhiên, trong cuồng phong gào thét xoáy nước lớn gây nên, một trận tiếng hô to điên cuồng mơ hồ truyền vào trong tai Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy chỗ giông tố kích động ở giữa nhất gần sát xoáy nước lớn có một tu sĩ cởi trần, thân hình thon thả nhưng lại tràn đầy cơ bắp được rèn luyện đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Ở bên cạnh hắn mơ hồ có thể nhìn thấy vô số thật nhỏ vòi rồng vờn quanh. Trung tâm gió lốc đen kịt một mảnh nhìn qua giống như bản thân không gian bị xé rách.
Tráng hán theo gió phiêu diêu. Vòi rồng cỡ nhỏ cũng theo động tác của hắn nháy mắt sinh diệt.
Lý Phàm cách trung tâm xoáy nước lớn còn một đoạn đều đã bị gió mạnh bốn phía thổi qua đau đớn. Nhưng tráng hán ở nơi hạch tâm nhất lại không làm bất kỳ phòng hộ nào. Chỉ tùy ý để bão tố cuồng bạo thổi lên trên người hắn, phát ra tiếng vang thanh thúy của kim loại va chạm.
“Hắn là...”
Lý Phàm híp mắt.
Đời này tuy lần đầu gặp, nhưng ở đời trước Lý Phàm từng gặp hắn một lần.
Đúng là Đông Phương Diệu chủ trì công việc xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận trong Hóa Linh giản ở bãi Viêm Phần vạn dặm. Người này và Hoàng Phủ Tùng làm bạn hợp ý, lúc ấy đã là tu vi Hóa Thần.
Chẳng qua hiện giờ hình như vẫn chưa vượt qua đạo hạm, vẫn ở trong Nguyên Anh cảnh.
“Thú vị, không có dao động linh khí, toàn bộ dựa vào thân thể cường hoành là có thể ngăn cản hết gió mạnh. Ta còn nhớ, pháp luyện thể của Huyền Hoàng giới hẳn là bị thiên địa chế ước, tu hành đến cảnh giới nhất định thì tiến triển cực chậm mới phải. Cũng không biết hắn làm sao luyện được đến mức này...”
Lý Phàm không tùy tiện tiến lên mà đứng từ xa quan sát Đông Phương Diệu ngộ đạo.
Cuồng phong tàn phá bừa bãi, dòng chảy của xoáy nước lớn càng thêm xiết. Đông Phương Diệu nỗ lực ổn định thân hình trong gió bão, tiến về giữa xoáy nước. Mỗi khi tiến một bước dường như đều có thể mơ hồ nghe thấy tiếng vang kẽo cà kẽo kẹt thân thể bị áp lực cường đại đè ép phát ra.