“Hừ!” Đông Phương Diệu phát ra một tiếng hét lớn, trên cổ nổi gân xanh, bắp thịt hảo hạng như phủ kín một tầng kim quang nhạt.
Kiên quyết dứt khoát tiếp tục tới gần giữa xoáy nước.
Bất thình lình, một kẽ nứt màu đen như tia chớp trống rỗng xuất hiện trước mặt Đông Phương Diệu. Giống như một thanh kiếm chém lên người hắn.
“Ầm!” Phát ra tiếng đinh tai nhức óc, thậm chí xuyên thấu tiếng trầm đục to lớn của mưa gió, trên người Đông Phương Diệu hiện ra một vết máu, thân thể lại bị ép lui lại mấy bước.
Hắn lại không sợ mà còn mừng.
“Cuối cùng chờ được ngươi!”
Trong cổ họng phát ra một tiếng kêu quái dị, tiếp đó thương thế thoạt nhìn tương đối nghiêm trọng trên người Đông Phương Diệu trong phút chốc đã phục hồi như cũ. Chân hắn giẫm mạnh vào hư không, thân hình bỗng bạo phát, nháy mắt nhảy về phía trước mấy chục trượng.
Một kẽ nứt màu đen khổng lồ hệt như bất ngờ xuất hiện. Lại như là đã tồn tại từ thượng cổ đến nay, chỉ là trước sau ẩn nấp, không cách nào bị người ngoài nhìn thấy.
Hắc quang như kiếm xuôi theo đường trung tuyến của thân thể Đông Phương Diệu hung hăng chém ra.
“Phụt!”
Đông Phương Diệu nhất thời da tróc thịt bong, suýt nữa bị mở ngực xẻ bụng tại chỗ. Thân hình nhanh chóng lùi lại, nháy mắt độn xa ngoài ngàn trượng, về tới địa điểm an toàn bên ngoài xoáy nước.
“Đạo hữu không sao chứ!” Lý Phàm thấy vậy, đúng lúc ân cần hỏi thăm.
Không tiến lên gần lên gần sát mà chỉ bắn tới qua một viên đan dược chữa thương. Chính là ‘Bách Dũ đan’ Liễu Tam đặc biệt chuẩn bị cho hắn khi ra ngoài lần này. Tuy không nói được là thánh dược cứu người chết, xương trắng mọc thịt nhưng cũng là chữa thương cực phẩm. Thương thế bình thường sau khi uống vào, mấy hơi là có thể chữa trị.
Đông Phương Diệu đưa tay đón lấy Bách Dũ đan, chỉ nhìn thoáng qua rồi nuốt cả viên.
“Việc nhỏ! Đa tạ đạo hữu tốn công!” Trong lúc nói câu nói này, vết thương vốn nhìn qua tương đối thảm liệt trên người hắn vậy mà đều đã khép lại gần hết.
Ngay cả sẹo đều không để lại.
Việc này tất nhiên có một phần công lao của Bách Dũ đan, nhưng càng nhiều hơn là thể chất của bản thân Đông Phương Diệu đủ cường hoành.
Lý Phàm không cầm lòng vì đó ghé mắt.
“Đạo hữu xưng hô như thế nào?” Đông Phương Diệu tạm thời dừng tu hành trong mưa gió, phi thân đi tới cạnh Lý Phàm.
“Tại hạ Lý Phàm. Nghe nói kỳ cảnh xoáy nước lớn ở châu Ninh Khư, cố ý tạt qua đây xem. Không nghĩ tới vậy mà có thể gặp được kỳ nhân như đạo hữu!” Ánh mắt Lý Phàm đảo qua trên thân thể đường cong bắp thịt rõ ràng của Đông Phương Diệu, ánh mắt lộ ra một tia thán phục.
“Ta tên Đông Phương Diệu!” Hắn xua tay: “Kỳ nhân cái gì, chưa nói tới! Chỉ là thể cốt cường tráng chút thôi!”
“Đông Phương đạo hữu thật sự quá mức khiêm tốn rồi. Thân thể cường hoành như thế, cho dù là thể tu trong truyền thuyết ở thời thượng cổ sợ rằng cũng không bằng ngươi đâu?” Lý Phàm tấm tắc lấy làm lạ nói.
Đông Phương Diệu cười ha ha: “Lời này ta thích nghe...”
Hắn đang muốn nói thêm lại chợt quay đầu, nhìn về giữa xoáy nước lớn.
Chỉ thấy trong tiếng giông tố dường như lại có một bóng mờ màu đen hiện lên.
“Đạo hữu đợi một lát, ta đi rồi về ngay!”
Âm thanh còn vang vọng trên không trung mà người đã như tia chớp lao vào giữa xoáy nước.
Tiếng nổ lớn, tiếng va chạm lại lần nữa vang lên.
Mấy hơi thở sau, Đông Phương Diệu lại mang cả người máu me đầm đìa, thoạt có phần chật vật về tới bên cạnh Lý Phàm.
Lần này Lý Phàm lại không lấy ra Bách Dũ đan nữa mà là lẳng lặng nhìn Đông Phương Diệu tự mình trị thương.
Thương thế còn nặng hơn trước đó, nhưng hắn cũng chỉ tốn thời gian nhiều hơn một ít thì đều đã khôi phục hết.
“Thì ra là ta đã lo lắng vô ích, còn lãng phí một viên đan dược tốt nhất.” Lý Phàm thấy vậy trợn mắt há mồm, cố ý nói lời này.
“Ha ha, không lãng phí! Còn đang giữ trong bụng giấu lại đây này.” Đông Phương Diệu có chút đắc ý vỗ bụng mình, cười nói.
Lý Phàm tức thì lấy làm lạ, sau đó lắc đầu, cười khổ nói: “Đạo hữu quả nhiên một diệu nhân!”
Đông Phương Diệu cười không nói gì.
“Có thể ở chỗ xoáy nước liệt giới thượng cổ lâu như mà mặt vẫn không đổi sắc, Lý đạo hữu ngươi cũng là chân nhân bất lộ tướng đó!” Một lúc sau, hắn nhìn kỹ Lý Phàm, lời ít ý nhiều nói.
Trên mặt Lý Phàm lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Huyền Hoàng giới nguy cơ khắp nơi, không có vài thủ đoạn thì sao dám ra ngoài đi loạn. Chẳng qua chỉ là vài pháp môn khôi phục nhanh linh khí thôi, so với thủ đoạn của đạo hữu vẫn kém nhiều lắm.”
“Ta từng nghe nói tu hành thuật luyện thể rất khó. Đạo hữu có thể luyện đến mức này có thể được gọi là thiên kiêu tuyệt thế rồi!” Lý Phàm có phần bội phục nói.
Đông Phương Diệu tuy ngoài miệng nói quá khen rồi nhưng đắc ý trong lòng lại làm sao cũng không giấu được.
“Chỉ là thể chất của ta trời sinh có hơi đặc biệt mà thôi.”
Nói xong, kẽ nứt màu đen giữa xoáy nước lại xuất hiện lần nữa, Đông Phương Diệu tạm dừng đối thoại, lao vào lại trong đó.
Đợi đến khi bị trọng thương trở về, lại tiếp tục nói chuyện với Lý Phàm.
Cứ liên tục như thế, Lý Phàm cũng dần nghe được một số nội tình từ trong miệng Đông Phương Diệu.
Thì ra Đông Phương Diệu này lại cũng giống như Diệp Phi Bằng, trong cơ thể ẩn chứa một tia huyết mạch yêu thú thượng cổ.