Sắc mặt tu sĩ có mặt đều không dễ coi tí nào.
Còn có một tu sĩ dáng vẻ thư sinh bưng một gốc hoa Thiên Linh, sắc mặt trắng bệch đến trước mặt Hứa Bạch: “Vị đạo hữu này! Ngươi có thể không thích nhưng xin đừng xúc phạm!”
“Cuộc đời hoa Thiên Linh vốn ngắn ngủi vô cùng. Ở thời điểm nở rộ vốn nên thỏa thích khoe ra với người đời...”
Hắn còn đang lời lẽ chính đáng phát biểu tuyên ngôn.
“Nhường đường, cản trở ta.” Hứa Bạch lại lấy ra một chiếc quạt giấy nghiền hắn ra bên cạnh.
Hoàn toàn không nhìn hắn, trực tiếp chậm rãi đi ra.
“Ngươi...” Tu sĩ dáng vẻ thư sinh tức khắc đỏ mặt.
Nghiêm túc mà nói, dáng dấp thư sinh này cũng không kém. Nhưng so với Hứa Bạch thì thiếu chút mùi vị. Vốn dĩ hắn đã hơi ngứa mắt với Hứa Bạch, lúc này bị coi thường, ngọn lửa ghen ghét, cơn giận dữ trong lòng thoáng chốc đồng loạt hiện lên.
“Thiên Linh đệ nhất phẩm đều là đồ bỏ, khẩu khí của ngươi thật lớn! Phải biết rằng chủng nguyên thuỷ không hiện, Thiên Linh đẹp nhất trên thế gian cũng chỉ có mấy cây cực phẩm. Lẽ nào ngươi từng gặp?” Thư sinh hét lớn về phía Hứa Bạch.
“Theo ta được biết, mấy cây Thiên Linh cực phẩm vừa nở đã bị người ta mua đi, tặng cho quyền quý Tiên Minh các lộ thưởng thức. Ngươi là thân phận gì, lại từng gặp khi nào?”
Thư sinh vẫn có chút thận trọng, sợ đắc tội với người không nên đắc tội. Giọng điệu tương đối khắc chế, mang theo mấy phần thăm dò.
Hứa Bạch nghe vậy bèn xoay người.
“Phạch” một tiếng mở quạt giấy ra. Mỉm cười lắc đầu dưới quạt giấy: “Cái gọi là Thiên Linh cực phẩm, ta cũng chưa từng thấy.”
“Vậy ngươi đúng là lòe người, vô tri không sợ...” Thư sinh tức káo đenên lòng, phẫn nộ trách cứ.
“Nhưng trong mắt ta, Thiên Linh cực phẩm gì đó cũng đều chỉ là đồ bỏ mà thôi.”
Giọng Hứa Bạch tuy rất nhẹ nhưng rơi vào trong tai mọi người thì chẳng khác nào là kinh lôi.
Thư sinh sững sờ tại chỗ.
Sau đó giận quá hoá cười: “Dựa theo lời ngươi, sợ là chỉ có...”
Hứa Bạch tiếp lời hắn: “Không sai! Chỉ có chủng nguyên thuỷ mới được xưng tụng là hoa Thiên Linh chân chính!”
Nói rồi hắn đưa tay phải ra.
Một tờ “giấy” trong suốt long lanh, mỏng như cánh ve mở ra trong tay hắn.
Một đóa hoa Thiên Linh như vật sống hiện ra trên giấy, sinh động như thật.
Cảnh sắc trên mười bảy cánh hoa đều vô cùng rõ ràng.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy cả bông hoa đang hơi lay động.
Hiện trường nháy mắt rơi vào yên tĩnh như chết.
Mọi người đều có nghiên cứu với hoa Thiên Linh, gốc hoa Thiên Linh trong tay Hứa Bạch ngay lập tức hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của bọn họ.
“Chủng nguyên thuỷ?”
Một lúc sau, có người bừng tỉnh từ trong say mê, không khỏi hoảng sợ nói.
“Cái gì, kia là chủng nguyên thuỷ!”
“Thiên Linh tuyệt cảnh, không hổ là Thiên Linh tuyệt cảnh. So với chủng nguyên thuỷ, cực phẩm, nhất phẩm gì đó chỉ cần lây dính nửa phần huyết sắc đều không khác gì đồ bỏ!”
...
Không chỉ là thư sinh nói năng lỗ mãng ngây dại, tiếng hô lớn “chủng nguyên thuỷ” cũng hấp dẫn ánh mắt của phần lớn tu sĩ trong thành Thiên Linh.
Càng ngày càng nhiều tu sĩ nghe tin mà đến, nhìn hoa Thiên Linh chủng nguyên thuỷ trong tay Hứa Bạch, ngẩn ngơ xuất thần.
“Ầm!” Bồn hoa Thiên Linh trong tay thư sinh rơi xuống đất, nhưng bản thân hắn lại không thèm quan tâm.
Chỉ có những cử chỉ điên rồ nhìn chủng nguyên thuỷ trong tay Hứa Bạch, hai mắt si mê, từ từ tới gần.
Lúc hắn sắp đến gần Hứa Bạch, Hứa Bạch lại bỗng cất nó vào.
“Không...”
Giống như trong phút chốc đánh mất người yêu nhất, trên mặt thư sinh hiện lên vẻ dữ tợn. Hệt như bị điên đánh tới Hứa Bạch.
Trong Tiên Minh thiên thành không cho phép tranh đấu.
Không chờ tượng đá Truyền Pháp thiên tôn cao ngất sừng sững giáng xuống trừng phạt, trên y phục của Hứa Bạch đã hiện ra một luồng quang trạch.
Hứa Bạch sừng sững bất động, thư sinh kêu thảm một tiếng, bị bắn ngược ra ngoài.
Tiếp đó một luồng quang hoa từ trên tượng thiên tôn rơi xuống, thư sinh nhất thời cháy đen một mảnh.
Vùng vẫy một lát đã mất đi âm thanh, ngã xuống đất mất mạng.
Có tu sĩ Diễn Võ đường vội vàng chạy đến nhặt xác lại thêm dị tượng tu sĩ vẫn lạc trên đỉnh đầu, cuối cùng cũng chấn nhiếp được đám người này.
Hứa Bạch chắp tay với, phiêu nhiên rời đi.
“Xong rồi. Chuyện mua bán hoa Thiên Linh coi như xong rồi.” Chủ tiệm nhìn bóng dáng Hứa Bạch đi xa, mặt xám như tro tàn, trong miệng lẩm bẩm tự nói.
Nói, ánh mắt của hắn quét về phía những bông hoa Thiên Linh bày đầy trong cửa tiệm, vội vàng viết tấm biển “bán hạ giá 10%” treo ở ngoài tiệm.
Tin tức có một loại hoa Thiên Linh nguyên thủy hiện thế ở châu Thiên Linh lan truyền như bão táp, truyền ra khắp toàn bộ Vạn Tiên Minh.
Tất cả tu sĩ một giây trước còn đang vuốt ve thưởng thức hoa Thiên Linh trong tay, lập tức đều cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
“Hóa ra trên đời thật sự còn có loại nguyên thủy tồn tại…”
Ôm ý nghĩ này, bọn họ vứt bỏ hoa Thiên Linh được gọi là cực phẩm, đệ nhất phẩm đi như giày rách, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm loại nguyên thủy.
Nhưng…
Điều khiến bọn họ không ngờ là đã hơn mười ngày trôi qua.
Gần như một nửa lực lượng của Vạn Tiên Minh đều bị sử dụng, nhưng lại không tìm được tồn tại loại nguyên thủy của Thiên Linh trong truyền thuyết này.
Sau đó bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với tính chân thực của tin tức loại nguyên thủy hiện thế.
Nhưng sau khi các tu sĩ nghiêm túc tìm hiểu, cuối cùng bọn họ cũng tin đó là sự thật!